Nhưng nhìn thấy tên đàn em kia lấy súng chỉ vào người của Đoạn Thần Kiệt, còn cái lúc người đàn ông kia cầm dao tiến gần đến Đoạn Thần Kiệt, cả người của cô đều căng thẳng lại, cũng may Đoạn Thần Kiệt thông minh, cậu ta cố ý dẫn dắt để cho người đàn ông kia biết được mình là người của Đoạn gia, Đoạn gia ở Giang Thành thanh danh hiển hách, tuy rằng không phải người giàu có nhất, nhưng ít ra cũng là xếp thứ năm trở lên.
Đoạn Thần Kiệt chỉ là đang đánh cuộc, đánh cược người đàn ông này có muốn được tiền hay không, cậu ta đã đánh cược chính xác, cho nên tạm thời thuận lợi bảo vệ được tính mạng của bản thân.
Mà tâm Hàn Mộ Vi lại giống như bị treo lơ lửng lên.
Từ trong máy ra-da rà quét của Tiểu Bao Tử, cô đã biết, trong sơn động còn có bảy tám đứa trẻ đều tầm dưới mười tuổi, những đứa trẻ đó chắc chắn là đã bị bắt cóc đến chỗ này, mà những người này......
Rất có thể chính là bọn buôn người thường hay xuất hiện trong tin tức thời sự!
Mười mấy người đàn ông dừng lại tìm kiếm, đem bảy tám đứa trẻ cùng với Chu Quân Hào và Đoạn Thần Kiệt đem ra ngoài men theo một con đường ẩn nấp nhỏ đi dần xuống núi, dưới chân núi có mấy chiếc xe tải đang chờ bọn họ.
Từ những lời nói hùng hùng hổ hổ của những người này, Hàn Mộ Vi đã đến ra rút kết luận, cái cậu nhóc bị bọn họ đuổi theo không phải là do bị bọn họ bắt đến đây, mà là anh trai của một đứa trẻ nào trong đó, người kia phỏng chừng là khi em gái mình bị bắt đi đã chứng kiến thấy, nên đi theo đến chỗ này. Lợi dụng sợ hở trong lúc bọn họ canh chừng không nghiêm ngặt, tiểu tử đó liền tìm kiếm em gái, muốn đem em gái của mình trốn đi, nhưng cũng tại thời điểm đó đã bị phát hiện......
Cho nên những người này mới có thể muốn đuổi theo giết tiểu tử đó như thế.
Chỉ là người nọ chạy trốn khá nhanh, bọn họ đuổi không kịp, bọn họ lo lắng đã có người đi báo cảnh sát, lại lo lắng người nọ đã nhìn thấy mặt của bọn họ. Nhưng mà, xem hiện tại bọn họ bắt được Chu Quân Hào cùng Đoạn Thần Kiệt đều không có mơ hồ,đều nhìn thấy rõ mặt, bọn họ căn bản không có tính toán thả hai người đó ra!
Hàn Mộ Vi cắn cắn môi dưới, nhìn xuống mấy chiếc xe kia ở dưới chân núi, con đường này quá khuất khó tìm, nếu không phải là người quen thuộc với địa hình ở đây, căn bản không có khả năng tìm ra được chỗ nào, mà nói cách khác, Đoạn Thần Kiệt báo cảnh sả căn bản không có tác dụng, những người cảnh sát kia có lên núi tùm cũng chưa chắc tìm được đến đât, Đoạn Thần Kiệt cùng Chu Quân Hào như thế cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.
Nếu như bọn họ vào xe tải, chiếc xe lại rời, vậy thì càng khó tìm kiếm!
Hàn Mộ Vi lần đầu tiên cảm thấy hối hận như bây giờ, cô vì cái gì mà vẫn luôn cảm thấy điện thoiaj di động thật vô dụng, kiên trì không mua?
Cắn răng, tốc độ Hàn Mộ Vi nhanh hơn, cô cần phải ngăn cản hết thảy việc này, không thể để cho bọn họ lên xe tải rồi thuận lợi rời khỏi đây được!
Tốt nhất giữa đường......
Trong tay đám người đó bắt giữ nhiều đứa trẻ như thế, hơn nữa hiện tại bọn họ đã biết có người báo cảnh sat, cảnh sát nói không chừng đã đi lên từ bên kia núi, nếu như bọn họ nổ súng, rất có thể sẽ bị phát hiện ra......
Cho nên, bọn họ rất có thể sẽ không nổ súng!
Hàn Mộ Vi hít sâu một hơi, toàn thân rùng mình không thôi, nói đến cùng phải đối mặt với nhiều con người hung ác đến như thế, cô vẫn là có chút sợ hãi.
"Ta chuẩn bị tốt, tiểu bao tử, ta muốn sử dụng chính nghĩa giá trị!"
Suy nghĩ vừa nãy của cô cũng không giấu diếm được Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử biết rằng không khuyên được cô. Tư tâm nó kỳ thật là hy vọng Hàn Mộ Vi không nên động thủ, bởi vì nếu như mà cô đánh cược sai rồi, bọn họ thật sự sẽ nổi súng, hoặc là...... Dùng dao! Thế Hàn Mộ Vi sẽ gặp nguy hiểm!
Nó không hy vọng Hàn Mộ Vi chết, chính là nó biết, chủ nhân của nó hiện tại và lúc trước đã không còn giống nhau. Lúc trước khi cô phải loại tình huống này nói không chừng vô cùng thờ ơ, nhưng hiện tại cô đã bị nó ảnh hưởng, bạn của cô gặp nguy hiểm, còn có nhiều đến trẻ như thế đều nằm trong tay bọn buôn người kia......
Cô chắc chắn sẽ không khoan tay mà đứng nhìn không!
Tiểu bao tử thở dài một hơi, tựa hồ cũng hạ quyết tâm: "được!"
- ------