Người chung quanh sôi nổi ghé mắt vào xem, người vây xem càng lúc càng nhiều, Hàn Mộ Vi sắc mặt cũng dần có chút khó coi lên.
Cô không thích loại cảm giác bị nhìn đến khó thở như thế này......
Thật là khó chịu!
Sắc mặt của cô càng ngày càng kém, cô gái lại càng kích động: "Chiếc nhẫn kim cương là vị hôn phu của tôi mang từ Nam Phi về, ít nhất giá trị cũng là hai mươi vạn......"
Người vây xem nhùn nữ tử đang kích động cùng Hàn Mộ Vi sắc mặt âm trần, thực hiển nhiên đều có vẻ tin tưởng và đứng về hướng cô gái áo đỏ đó đối với Hàn Mộ Vi chỉ chỉ trỏ trỏ, đặc biệt là nhìn sau khi nhìn thấy đồng phục của cô đang mặc trên người, tên "Giang Thành Nhất Trung" cũng không ngừng xuất hiện ở bên tai Hàn Mộ Vi.
Hàn Mộ Vi cắn môi dưới, đột nhiên có loại cảm giác khí chịu.
Dùng sức mà tránh thoát móng tay nữ tử áo đỏ kia, nhưng cánh tay cũng bị móng tay dài của cô ta quẹt qua da, Hàn Mộ Vi đau đến cắn răng lại, cúi đầu không nói lời nào.
khi Vệ Như Yên cũng từng mang cô đi ra ngoài như vậy,nếu là Hàn Mộ Vi không có hề có phản ứng như cô ta mong, liền hàm chứa cười, móng tay dài của cô ta lại bấu bám lên cánh tay của Hàn Mộ Vi một lần nữa, ngoài cười nhưng trong không cười mà "Nhắc nhở" cô......
trong nháy mắt, Hàn Mộ Vi lại lâm vào bóng ma trong quá khứ.
Nhưng mà, phản ứng của Hàn Mộ Vi như thế người đứng xem chỉ cho rằng, lại là biểu hiện chột dạ, trong đám người vây xem có người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ lên: "Là học sinh của Giang Thành Nhất...... Như thế nào sẽ làm ra loại sự tình này chứ? Trộm nhẫn của người ta......"
"Tiểu cô nương tuổi còn trẻ, như thế nào lại đi trộm đồ của người khác được? Có thể là hiểu lầm hay không?"
"Sao có thể lầm? Không nghe cô nương kia nói đi! Túi là từ trên người cô ta...... Nếu là trộm, khẳng định là cô ta lấy!"
"Chính là vừa mới không phải nói là này tiểu cô nương giúp cô ấy đem túi bị cướp về sao?"
"Thế này mà cũng tin? Không nhùn thấy tiểu cô nương này nhỉ nhắn gầy như vạy, sao có thể từ trong tay trộm cướp được túi? Tám phần tựa như cô nương này nói, là đồng lõa ăn trộm đó!"
"Thật là đồng lõa, đem tiền cùng nhẫn đều lấy đi không phải được rồi, làm gì còn cầm túi trở về? Cô ấy bị ngốc a?"
......
Người Trung Quốc vốn rất thích náo nhiệt, thế là tring khoảng thời gian ngắn chung quanh người vây quanh càng ngày càng nhiều, Hàn Mộ Vi cảm giác không khí chung quanh chính mình đều bắt đầu loãng lên, có loại một cảm giác sắp hít thở không thông.
Cô gái kia thấy nhiều người vây quanh như vậy, giống như bị tráng gan giống nhau, lại tiến lên muốn bắt giữ lấy tay Hàn Mộ Vi, Hàn Mộ Vi phản xạ mà muốn tránh né, tiểu bao tử kịp thời mà dùng tới chính nghĩa giá trị, cô chuẩn xác mà tránh thoát, ở trước mắt bao người, một cái 360 độ không trung quay cuồng, lưu loát mà rơi xuống trên đất, đưa tới một trận không nhỏ tiếng kinh hô!
"Tiểu cô nương thân thủ cũng thật tốt quá......"
"Tôi hiện tại tin tưởng cô có thể đuổi kịp ăn trộm đoạt lại túi xách......"
"Trời ạ, đây là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết sao......"
Vây người xem nghị luận hết sức sôi nổi, hai người cảnh sát tuần tra rốt cuộc tới hiện trường. Hai người này vốn là xử lí những vụ án cướp bóc, không nghĩ tới đi hiện trường, liền nhìn đến quảng trường bên này vây quanh một đống lớn người, hơn nữa xem dấu hiệu có càng ngày càng nhiều lên thế.
Lo lắng phát sinh ngoài ý muốn, hai người nhanh chóng chen đi vào trong.
Trong đó một cảnh sát tương đối cao lớn nói: "Các người ai báo cảnh sát?"
Cô gái kia vừa nghe, chạy nhanh tiến lên một bước, nói: "Là tôi báo cảnh sát!!"
Kia nam nhân nhìn mắt Hàn Mộ Vi, chuyển hướng nữ tử áo đỏ, "cô bị giựt túi xách?"
thời điểm Nói chuyện, người cảnh sát nhìn cái túi trong tay cô gái kia, nữ tử áo đỏ gật gật đầu, nhìn Hàn Mộ Vi: "tôi vừa mới bị giựt túi xách, là cái tiểu cô nương này giúp tôi lấy về lại...... Chính là, nhẫn kim cương trong túi không thấy."
Một câu khiến cho hai cảnh sát hiểu rõ tình huống hiện tại,người cảnh sát còn lại vội vàng xua tan đám người, nhưng không có gì tác dụng, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút sự tình sẽ phát triển như thế nào.
- ------