Kế hoạch của bọn họ là mỗi ngày điều bỏ thuốc vào nước uống của Dương Trác trước khi ông ta đi ngủ. Lâu ngày dưới tác dụng của thuốc ông ta sẽ sinh ra ảo giác, gặp ác mộng dẫn đến thần kinh không bình thường.
Như vậy bọn họ sẽ biến ông ta trở thành một kẻ vì quyền thế địa vị mà trở nên điên loạn, sẽ chẳng còn ai ca tụng ông ta nữa, lúc đó có khi không cần động binh cũng có thể thu quyền vào tay. Nhưng để làm được điều đó trước tiên bọn họ phải dọn sạch đường những người có khả năng thay thế Dương Trác sau khi ông ta bị phế.
"Trước khi xuống tay với ông ta anh không định dọn dẹp cái tên cháu trai kia của ông ta à?"
Lâm Thái Trinh đột nhiên lên tiếng hỏi, một câu này khiến Tuyết Lan đứng gần đó bỗng giật mình.
Dương Lục Khiết nghe vậy chỉ cười sau đó điềm tĩnh đáp.
"Chuyện đó em không cần phải lo Tư Lan sẽ xử lý."
Gì chứ cô sao, cô xử lý anh à? Tuyết Lan bị câu này của Dương Trác chọc cho muốn tăng xông. Bộ ông ta đang nằm mơ giữa ban ngày hay gì, cô đâu có điên, hơn nữa cô và bọn họ chẳng phải đã vạch mặt nhau rồi hay sao. Khoan đã mà sao ông ta có thể khẳng định chắc nịch như vậy, lẽ nào?
Lam Thái Trinh nghe đến cái tên Tư Lan là đã thấy không vui, không biết vì nguyên nhân gì bà ta đặt biệt không thích cô gái đó. Có thể là bởi vì ganh tị tuổi trẻ và sắc đẹp của cô, cũng có thể vì cô có đôi mắt giống mẹ mình. Bà ta và mẹ cô vốn xưa kia là bạn so về gia cảnh hay tài sắc, Mạn Nhu Đình vẫn luôn được xem là cái bóng của Lâm Thái Trinh bà. Vậy mà chỉ dựa vài ba cái thêu thùa dệt lụa với vẫn, lại được gả cho Trần Thuận Niên.
Dựa vào đâu một kẻ 20 năm làm cái bóng cho bà ta được gả cho người giàu nhất xứ Phong Dinh, suốt ngày khoe mẽ cho bà ta bản thân cưới được người mình yêu, được yêu chiều sống một đời hạnh phúc như thế nào. Còn bà ta đường đường là cô chủ của nhà họ Lâm đứng đầu giới thượng lưu của Nam Thành lại chịu đủ mọi bất hạnh.
Cho nên dù cô có làm gì hay không, một khi đã ghét thì có thở thôi cũng khiến người khác không ưa nỗi.
"Lời cô ta nói có thể tin tưởng được sao. Anh đừng quên năm đó anh dùng thủ đoạn gì, để lấy hết toàn bộ của cải của nhà cô ta. Nếu cô ta biết nhất định sẽ cắn lại anh."
Năm đó thế lực của bọn họ mới bắt đầu tạo dựng, để có thể phát triển một cách nhanh nhất cần phải có một lượng lớn kinh phí cho việc sắm sửa vũ khí, xây dựng quân đội. Nhà họ Đỗ đúng là đã tài trợ rất nhiều cho Dương Lục Khiết, với hy vọng ông ta làm nên nghiệp lớn.
Nhưng một hang động không đáy thì không bao giờ đủ, vừa hay Lâm Thái Trinh không vừa mắt Mạn Nhu Đình, mà ông ta cũng nhìn trúng nhà họ Trần giàu nhất xứ Phong Dinh lúc bấy giờ. Vậy cho nên bọn họ lên kế hoạch diệt nhà họ Trần, vừa có thể lấy lòng Lâm Thái Trinh vừa có tiền, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tuyết Lan nghe được mấy lời này cả thân người khẽ run. Xem ra cô đoán đúng rồi vụ hoả hoạn năm đó của nhà Tư Lan có bàn tay của Dương Lục Khiết nhúng vào. Có thể Lê Trọng Thúc nhắm đế Tư Lan vốn đã nằm trong kế hoạch của bọn họ từ lâu.
Sau đó lợi dụng chuyện này, để Ba Toàn vào ở nhà họ Trần đêm đến thì phóng hoả. Trong lúc cô ấy đang bị hận thù che mắt, Ba Toàn làm người tốt đứng ra lo hậu sự cho gia đình cô ấy. Nhưng thực chất trước đó bọn họ hẳn đã tính xong dùng cách nào để chuyển hết tài sẳn của nhà Tư Lan đi.
Cũng may hiện tại Tư Lan đã rời đi, bằng không cô ấy nghe được điều này còn có thể bình tĩnh đứng yên như cô sao. Chắc sẽ lao đến mà một mất một còn với Dương Lục Khiết, trong lòng Tuyết Lan càng thêm khinh bỉ. Hạng người như ông ta đúng là làm vấy bẩn hai chữ cách mạng thiêng liêng.
"Năm đó chọn cô ta không phải chỉ vì của cải của nhà họ Trần, mà vì cô ta là cô gái trong lòng của thằng nhóc Mạnh Hùng kia. Anh khó khăn lắm mới nuôi lớn một quân cờ tốt như vậy, phải nắm được điểm mấu chốt chứ. Ba Toàn đã xác định rồi, cô ta chỉ là bám vào Phạm Tuấn để tìm chỗ dựa mà thôi, có lẽ cái chết của Tống Thanh làm cô ta sợ. Mấy ngày trước Ba Toàn dùng mạng của Mạnh Hùng uy hiếp cô ta, cô ta đã lập tức đưa bản đồ quân sự cho chúng ta. Một con cờ như vậy vẫn còn rất nhiều giá trị, em yên tâm."
Tuyết Lan như chết đứng, ra là những ngày cô không có ở đây Tư Lan không những đánh cắp bản đồ quân sự đưa cho bọn họ, mà còn đáp ứng sẽ lấy mạng anh,cũng còn may là cô ấy vẫn chưa ra tay, bằng không cô cho dù có chết cũng sẽ không tha thứ cho Tư Lan. Bây giờ cô hiểu vì sao hôm đó trước khi đi Tư Lan lại nói xin lỗi mình.
Một lúc sau cả hai người kia tách nhau ra, Lâm Thái Trinh rời đi trước. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh kêu ngạo của bà ta Dương Lục Khiết có chút không rõ. Một người phụ nữ nguy hiểm như thế này, liệu ông ta có nên giữ lại bên mình hay không.
Thiết bị nghe lén được gắn bên trong áo khoát của Tuyết Lan. Trông nó hết sức đơn giản, giống một ăng-ten được gắn vào một cái hốc với một màng chắn màu bạc đóng vai trò như một micrô. "Zlatoust" hoạt động mà không cần đến pin hoặc nguồn điện nào cả.
Để kích hoạt thiết bị, một tín hiệu vô tuyến tần số 800 MHz liên tục được gửi đến từ trạm nghe lén, đặt trong tòa nhà ngay bên cạnh phòng tranh Đông An. Khi hai người kia nói chuyện, lớp màng mỏng cảm nhận được sự dao động của sóng âm. Dao động đó điều biến phản xạ của tín hiệu vô tuyến chiếu xạ, và sóng vô tuyến phản xạ rơi vào ăng ten vô tuyến của một cột thu sóng khác. "Zlatoust" hoạt động giống như một chiếc gương khi phản chiếu ánh sáng.《Tư liệu về Zlatoust nguồn báo dantri.com.vn》
Toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người được Phạm Tuấn và người của anh nghe không sót câu nào.
Nghe được mấy lời này bọn họ đồng loạt nhìn Phạm Tuấn, họ không biết ở bên đầu bên kia là ai giúp họ truyền tin, nhưng nghe tên cô được nhắc đến thì lạnh toát cả sống lưng. Đây là chuyện quỷ gì thế, bọn họ tìm ngày tìm đêm lục tung từng viên gạch góc tường để tìm nội gián.
Kết quả thế nào, cả tổng tư lệnh và phó tổng tư lệnh điều cưới phải hai người vợ đáng sợ như thế. Đúng là không có gì độc hơn lòng dạ đàn bà, mà đàn bà đẹp lại còn thông minh một khi đã đọc chính là có thể đoạt mạng ngườu trong chớp mắt. Bọn họ ngay cả thở cũn không dám thở, nhưng Phạm Tuấn lại rất dửng dưng, giống như người muốn giết anh trong lời nói của hai người kia và anh chẳng có tí quan hệ gì vậy.
Dương Trác không thể đích thân đến, nhưng theo lệnh của ông sau khi lấy được tin Phạm Tuấn đã lập tức mang đến cho ông. Dương Trác cũng muốn đích thân xác nhận, người vợ đầu ấp tay gối gần 30 năm có phải thực sự phản bội mình hay không.
Sau khi nghe xong ông thở dài, chuyện trong quá khứ ông cũng là người không được lựa chọn. Bao nhiêu năm qua cứ ngỡ tình yêu của ông có thể chữa lành mọi vết thương trong bà, còn không tiếc bất cứ điều gì để bù đắp, cho bà vị trí tôn quý nhất dưới một người trên vạn người.
Cuối cùng vẫn chỉ là mây là khói, chẳng đọng lại được gì trong trái tim sắt đá của người phụ nữ kia. Vậy mà bà ta lại chỉ vì một chút ân oán tư thù năm xưa, muốn hàng triệu người phải nhà tan cửa nát, máu nhuộm mảnh đất này. Vì sao ông lại có thể yêu một người có trái tim ngoan độc như thế.
Lòng ông cũng đã ngụi lạnh.
Còn về phần Tư Lan ông không hề nghi ngờ cô, cô làm như vậy chắc chắn có mục đích. Nếu cô muốn hại ông thù đã không hết lần này đến lần khác giúp đỡ bọn họ như vậy. Ông không hỏi Phạm Tuấn bất kỳ vấn đề gì thêm, anh cũng biết hiện tại chú anh cần được yên tĩn một mình cũng nhẹ lui ra ngoài giúp ông đóng cửa. Anh dặn thư ký nếu không có việc khẩn cấp đừng làm phiền ông ấy lúc này.
Phạm Tuấn trở về nhà đã thấy cô ngồi đó đợi mình, vừa thấy anh cô đã lập tức lao đến ôm chầm lấy anh. Nam Thành đang mùa gió tuyết, cả người anh và cô đều nhiễm khí lạnh của tiết trời. Anh đưa tay gặt những bông tuyết nhỏ li ti trên tóc cô Tuyết Lan rúc người trong lồng ngực anh thầm thì.
"Em xin lỗi em không biết mình không ở đây cô ấy đã làm ra chuyện như vậy. Nhưng bây giờ cô ấy đã rời đi rồi, nếu bên trên có trách tội có phải em sẽ bị tống vào Sa Hoàng hay không."
Ăn cắp bản đồ quân sự không phải chuyện đùa đâu, như vậy hiện tại bên kia đã biết tất cả các căm cứ quân sự của Nam Thành. Bây giờ cô hiểu vì sao Dương Lục Khiết muốn khai chiến trên không, chỉ cần cùng lúc thả vài quả bom xuống tất cả các căn cứ quân sự của Nam Thành, bọn họ còn đánh được sao. Như vậy ông ta không mất một binh một tốt cũng có thể chiến thắng. Bây giờ phải làm sao, căn cứ quân sự đâu thể nào nói chuyển là chuyển được, mà chuyển đi nơi nào mới là quan trọng.
Phạm Tuấn cũng đang đau đầu vì việc này, nhưng anh không trách cô, cô cũng đâu có biết những việc mà Tư Lan làm, hiện tại cô còn phải gánh tội này trên lưng, ngược lại anh còn đau lòng cho cô.
"Đừng lo anh sẽ tìm cách giải quyết, bên chỗ chú cứ để anh nói cho. Dù sao ông ấy vẫn luôn tin em là một đại sư, sẽ không bắt giam em đâu."
Tuyết Lan dở khóc dở cười với hai từ đại sư phát ra từ miệng anh. Cũng đúng Dương Trác hiện tại còn đang tin tưởng cô cơ mà, cô lo xa quá rôi thì phải.
"Nhưng là bản đồ quân sự bị lộ rồi chúng ta phải làm sao, nếu Dương Lục Khiết mà cho ném bom vào đó chúng ta sẽ vỡ trận mất."
Anh đột nhiên không báo trước ôm ngang người cô lên bế theo kiểu bế công chúa. Tuyết Lan theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh.
"Đừng lo bản đồ giả đó, từ lúc biết em và Tư Lan không phải một người anh đã đề phòng cô ta rồi."