Vừa nói anh vừa lấy trong ngực ra thẻ quân nhân. Trên thẻ hình một bạch hổ dũng mãnh trên vai dang rộng đôi cánh cùng vòng oliu, đó là kỳ hiệu của bộ quốc phòng. Tất cả mọi lời xì xào đều đột nhiên im bặt, cho dù bọn họ có địa vị cao đến đâu, cũng không thể động vào người của Phủ Đầu Rồng. Sau khi bố trí mọi người trở về đại sảnh nghỉ ngơi, anh cũng nhìn cô gái được một vị phu nhân đỡ đi.
Trong lúc không ai chú ý, đôi chân mày của cô gái khẽ nhíu. Tư Lan đưa tay lau đi nước mắt dàn dụa trên gương mặt. Cô lại không nghĩ đêm nay vậy mà lại có thiếu tướng Phạm gia ở nơi này, anh ta vì sao lại đến đây, chẳng lẽ kế hoạch bị bại lộ rồi sao?
Nhưng không đúng theo những gì cô được nghe về vị thiếu tướng trẻ tuổi này, nếu anh ta thật sự biết gì đó mà đến thì sẽ không thể để cô thuận lợi ám sát Trần Bình mà không lộ mặt. Có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, lần này xem như tắc trách rồi, cũng may vừa rồi cô diễn xuất không tệ.
**Hai tiếng trước.
Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến, Trần Bình đang chuẩn bị thay quần áo cũng giật nảy mình. Rất nhanh liền trấn định bản thân đi ra mở cửa, nhìn thấy người trước mặt ông ta có chút ngỡ ngàng.
"Cô Tư sao đột nhiên lại đến tìm tôi thế này?"
Tổng biên tập tuần san nhật báo nhìn người đàn bà kiều diễm trước mặt, cổ họng có chút khô khốc. Ông ta nghe đồn, đệ nhất mỹ nhân Nam Thành vốn là một đoá ngọc lan trên cao không ai với tới. Nay lại chủ động tìm đến ông ta lúc đêm khuya, có là kẻ ngu cũng biết là ý gì.
Tư Lan cười, nụ cười diễm lệ đưa tình. Đời này thứ dễ nắm bắt nhất chính là đàn ông, mà những gã đàn ông bẩn thỉu càng chỉ cần một cái nhấc váy.
"Tôi muốn bàn với ông một chút về buổi đấu giá."
Trần Bình nhanh tay mở rộng cửa để cô vào. Ông ta nuốt nước bọt, nhìn thân hình ẩn hiện dưới bộ váy lụa mỏng tanh. Thì ra đây chính là hương vị mà bao đại gia Nam Thành khao khát, hẳn là ông ta cũng vô cùng may mắn đi.
Ngay khi tin buổi dạ tiệc này được tổ chức, thứ ông ta nhắm đến chính là danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của cô. Bởi vì chỉ cầm cô đeo chiếc vòng kia, giá trị của nó sẽ tự khắc nâng lên hàng trăm ngàn Đông Dương.
Ông ta gửi thư mời cũng chỉ là cầu ăn may. Bởi ai ai cũng biết, cô Tư Lan xưa nay có tiền chưa chắc có thể mời được. Ông ta cũng biết lần này cô Tư Lan đồng ý đến, cũng vì nhắm trúng chiếc vòng cổ ngọc trai của cố phu nhân lãnh sự Pháp Caranei.
Tư Lan đảo một vòng trong căn phòng, phải công nhận một đều. Trần Bình có thể biến một căn nhà ma bỏ hoang, người người khiếp sợ, thành một căn biệt thự sang trọng chỉ trong vài ngày, quả nhiên là kẻ có năng lực. Nhưng tiếc là năng lực này ông ta đã dùng không đúng chỗ.
Tất cả khách mời đến đây hôm nay đều là những kẻ tai to mặt lớn, còn có cả chính khách. Nhưng mục tiêu lần này của cô chỉ có một, Trần Bình và thứ ông ta đang nắm trong tay.
"Mời cô ngồi."
Trần Bình lại như một con cún con chạy lăng săn theo sau đuôi cô. Tư Lan rất tự nhiên đi đến kệ rượu, chọn một chai vang lâu năm nhất. Rượu đỏ trong ly sóng sánh, cô đặc biệt thích màu đỏ của vang, một màu đỏ tựa như màu máu.
Không đúng, có cái gì đó rất lạ, Tuyết Lan nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là nơi nào, cô muốn cất tiếng nhưng âm thanh lại không thể phát ra. Nhìn gương mặt phản chiếu trên chiếc ly, Tuyết Lan bất giác hoảng loạn. Người này rõ ràng không phải là cô, vậy cô vì sao ở trong thân thể của người khác, hơn nữa còn là người đang sống.
Tuyết Lan không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tình huống bây giờ lại nhìn vẻ mặt đầy dung tục của gã đàn ông kia, tâm Tuyết Lan bỗng cảm thấy bất an. Không phải là cô gái này đang muốn cùng ông ta làm chuyện gì đó chứ.
Làm ơn đi cô không muốn vừa mở mắt liền phải rơi vào tình huống đáng xấu hổ như vậy đâu. Cho dù cô không phải chủ nhân thân thể này, nhưng cô hiện tại đang mắc kẹt ở đây. Nếu có muốn làm gì thì làm ơn cho cô tí thời gian để rời khỏi đây đã được không.
Vậy là Tuyết Lan điên cuồng ra sức làm tư thế như đẩy vào cánh cửa, cô hy vọng làm như thế cô có thể lọt ra ngoài. Cơ mà cơ thể này cứ như một cái lồng sét vậy, mệt bở hơi tai mà vẫn không hề ra được. Mà cơ bản cô gái này dường như không có cảm nhận được sự tồn tại của cô thì phải.
"Ông trời ơi đừng có bắt con phải nhìn cái cảnh xấu hổ này được không, xin ông đó tha cho con đi mà."
Tuyết Lan bất lực cầu xin, tay Tư Lan đang cầm ly rượu khẽ động, không thể nào sao có thế có lẽ là cô nghe nhầm rồi, ở đây chỉ có cô và Trần Bình mà thôi, sao có thể có tiếng người khác. Để đề phòng bất trắc Tư Lan quyết định đánh nhanh thắng nhanh.