“Không biết, vị tiên sinh này tìm tôi, có chuyện gì sao?” Tống Diệp cúi đầu lộ ra một nụ cười, hiện ra vài phần thẹn thùng, giống như bị gương mặt anh tuấn trước mặt này nhìn đỏ mặt.
Cô là một sát thủ, tùy thời tùy chỗ chỉ cần ngụy trang thì sẽ lập tức tiến vào nhân vật.
Một phóng viên nhát gan ngây thơ đối mặt người đàn ông quyền cao chức trọng, tự nhiên là phải có phản ứng mặt đỏ tim đập.
Nghe vậy, đôi mắt xem kỹ của Tần Trạm sâu thêm một phân, anh cong ngón trỏ gõ ở mặt ngoài sô pha bọc da, người biết rõ sẽ biết, lúc này trong lòng anh đang tính toán chuyện nào đó, sau một lúc lâu, anh vươn tay với Tống Diệp, giọng nói là trầm thấp chân thật đáng tin, “Để tôi nhìn xem ảnh cô chụp.”
Tống Diệp sửng sốt, ngón tay theo bản năng che lại góc váy, động đầu ngón tay đã nhịn không được muốn đi lấy dao găm trong không gian, đây là phản ứng kích động của một người liếm máu trên vết đao khi đối mặt uy hiếp, nhưng cô cũng rất rõ ràng, thân thể non nớt mười lăm tuổi đối đầu với Tần Trạm đã trải qua chiến trường là nhất định sẽ thua, trong chớp nhoáng, cô cúi thấp đầu xuống, làm bộ sợ hãi và do dự, cuối cùng mới xốc lên góc váy giao đồ vật ra, lại nhiều lần bảo đảm, “Tôi thật sự chỉ là chụp ảnh của một ít nhân vật lớn, không có chụp được thứ gì không nên chụp.”
Tần Trạm đầu kia lại không để ý tới cô, lòng bàn tay to rộng nhìn cameras mini kích cỡ mới nhất này, trong miệng bình tĩnh không gợn sóng đọc ra một chuỗi tin tức, “Camera mini M5, do nước M sản xuất, lượng tiêu thụ cực nhỏ, trước mắt còn chưa có tiến hành chào hàng ở nước Z.” Lúc trước trong quân tiến cử một đám để lại làm điều tra, anh có thấy qua một lần.
Tống Diệp lập tức trong lòng lộp bộp một tiếng, không có dự đoán được một người ở trong quân đội phong bế sẽ biết được loại sản phẩm tiên tiến này, trong lòng quay nhanh, cô ngược lại thoải mái hào phóng gật đầu thừa nhận, “Phải, kích cỡ này là tôi nhờ người mua từ nước ngoài, bởi vì từ nhỏ tôi đã tương đối thích cái này.”
Người trẻ tuổi nếu trầm mê vật gì đó, dễ dàng đốt hết tiền tài, mất ăn mất ngủ đi nghiên cứu, điểm này ngược lại giải thích thông.Tần Trạm cũng chưa nói tin hay là không tin, đầu ngón tay lật xem màn hình nhỏ của cameras, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt từng người, nếu phóng đại ra, hẳn là đều là ảnh chính diện rõ ràng, anh liên tục xem mười mấy tấm, sau đó trả đồ vật cho Tống Diệp.
Nhìn anh càng là bất động thanh sắc, Tống Diệp chỉ cảm thấy càng thêm nguy hiểm, thu hồi đồ vật cười xấu hổ, “Nếu không có việc gì, vậy tôi đi trước.”
Tiếng nói vang lên, cô đứng dậy liền muốn đi, nhưng ở lúc vừa rời đi sô pha, người đàn ông ngồi ở đối diện lại là động. Động tác anh rất nhanh, gần như là ở khoảnh khắc liền vọt qua, dưới bỗng nhiên đánh sâu vào như vậy, Tống Diệp theo bản năng nắm đôi tay, chuẩn bị một kích đánh lui đối phương.
Nhưng cô bỗng nhiên nghĩ đến trường hợp này, nếu động võ…… một giây tạm dừng suy xét này, đó là đã mất đi tiên cơ.
Cổ tay của cô bị bắt lấy, toàn bộ thân thể chợt bị đè trên sô pha.
Thân hình người đàn ông rất cao lớn, mỗi một khối cơ bắp trên người đều trải qua mài giũa của chiến trường, duy trì trạng thái phát lực tốt nhất, cộng thêm hơi thở lạnh lùng cứng rắn của bản thân, Tống Diệp gần như cảm thấy nặng chính trên người đè là tảng đá, tảng đá kiên cố không phá vỡ nổi.