“Hiệu trưởng, ngài không có sai, là Tống Diệp đang làm bộ, em có thể làm chứng, em có nhìn thấy Tống Diệp ra vào khách sạn, cũng biết khách sạn kia ở nơi nào, nếu hiệu trưởng không tin, đại khái có thể tự mình đi qua hỏi một chút.”
Đột nhiên xuất hiện nhân chứng đánh vỡ xấu hổ vừa rồi, không khí ẩn ẩn thêm vài phần quỷ dị.
Từ Tử Hàng ở một bên nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Vương Hàm, cô muốn làm cái gì?” Cho dù anh không quá chú ý chuyện nữ sinh, nhưng lại rất chú ý người và chuyện bên cạnh Tống Diệp. Vương Hàm này từ lúc bắt đầu đã không hợp với Tống Diệp, hiện tại đứng ra chỉ chứng, hiển nhiên là không có ý tốt.
Vương Hàm nhìn thấy người chất vấn cô ta đầu tiên không phải Tống Diệp, mà là Từ Tử Hàng, trong lòng lại là lên men, một ngọn lửa đố kỵ không rõ ngọn nguồn lan tràn, cô ta gục đầu xuống làm bộ ủy khuất, “Tớ chỉ là không quen nhìn Tống Diệp rõ ràng đã làm sai, lại còn ở nơi này có lý không tha người. Cô ta xác thật là ở tại khách sạn, bị một phú thương bao dưỡng, những ảnh chụp đó đều là thật sự.”
“Câm miệng!” Từ Tử Hàng tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm đến dọa người, sinh sôi bức cho Vương Hàm lùi lại vài bước, “Lại nói hươu nói vượn, tôi có thể sẽ không khách khí.” Tuy rằng anh chưa từng đánh phụ nữ, lại không cam đoan không đánh phụ nữ.
Thân thể Vương Hàm run lên, ngẩng đầu nhìn Từ Tử Hàng, trong ánh mắt bỗng nhiên tràn ngập sợ hãi.
May mắn lão hiệu trưởng kịp thời mở miệng quát bảo ngưng lại, “Đủ rồi! Từ Tử Hàng, em đây là đang đe dọa bạn học. Rốt cuộc chân tướng mọi chuyện thế nào, nếu Tống Diệp là thật chưa làm qua, vừa tra sẽ biết, cho dù em uy hiếp đe dọa, Tam Trung cũng tuyệt đối sẽ không dung hạ học sinh phẩm cách không tốt.”
Ý lời này, hiển nhiên là lại hoài nghi Tống Diệp.
Tống Diệp vẫn luôn đứng ở một bên giương mắt quét về phía Vương Hàm, ở trong tầm mắt lập loè chột dạ của đối phương, bình tĩnh mở miệng, “Là phải tra ra manh mối, ở trước khi đi, em muốn đi toilet trước.”
Lão hiệu trưởng nhìn chằm chằm Tống Diệp nhíu mày, nghĩ thầm cô cũng không dám chạy trốn, “Ừ, mười lăm phút sau tập hợp ở phía trước, cùng nhau đi qua.”Từ Tử Hàng ra cửa vừa định thương lượng đối sách, lại bị Tống Diệp phân phó, “Anh nhìn chằm chằm Vương Hàm, đừng để cho cô ta liên hệ với ngoại giới.”
Sau đó, Tống Diệp vào toilet, gọi một cuộc điện thoại cho Vân Hoa, “Chị Vân, hiện tại cần chị đi làm một chuyện……”
Mười lăm phút sau, hiệu trưởng lái xe hơi nhỏ của mình, thân xe cũ xưa lung lay, ở trong quan sát của đông đảo học sinh lái đến khách sạn cách trường họ không xa, trên đường bị một chiếc Minibus chặn hai mươi phút, chờ lúc đến cửa khách sạn, thời gian đã gần giữa trưa.
Cửa khách sạn im ắng, có chút lạnh lẽo, cách cửa kính có thể nhìn thấy bà chủ ở quầy lễ tân đang cầm sổ ghi chép lật xem.
Lão hiệu trưởng dẫn mấy giáo viên xuống xe, Tống Diệp và Vương Hàm theo ở phía sau, mới vừa tiến vào cửa, bà chủ kia nhất thời liền nhảy dựng lên, “Ai da, tôi liền nói, không nhận học sinh được, hành vi của mình không bị kiềm chế, lúc này còn sắp liên lụy thanh danh khách sạn của tôi.”
Hiệu trưởng đi ở đằng trước ngây ngẩn cả người, ngay cả mấy giáo viên lớp một phía sau cũng đều mở to hai mắt nhìn, lời nói của bà chủ khách sạn này, còn không phải là chứng thực chuyện có học sinh thuê phòng ở khách sạn sao.