Anh thậm chí rất có hứng thú nhìn xem, sau trận bạo động này, bang Dạ sẽ áp dụng động tác gì.
Đương nhiên, quân đội và cảnh sát từ trước đến nay đều mỗi người một chức trách, hiện giờ cảnh sát cầu viện, chỉ là sợ vận dụng hỏa lực trong phố xá sầm uất đả thương bá tánh vô tội khó có thể dàn xếp, cho nên muốn mượn danh quân đội tới giao hỏa, Tần Trạm còn chưa đến mức không đầu óc đến để người ta xem là súng.
Mà lúc này Tống Diệp ngồi ở trong lớp học học tập cũng không biết, trong núi đã có một đầu hùng ưng sinh ra hứng thú với cô.
Gần đây là kỳ thi có tính giai đoạn, cô làm học sinh thay thế bổ sung của lớp một, đã được giáo viên chú ý trọng điểm, gần như mỗi một tiết đều sẽ bị điểm danh trả lời vấn đề, sau tiết học cũng muốn giữ cô lại làm đề luyện tập tiến hành đề cao.
Tuy rằng bài tập buồn tẻ vô vị, nhưng gần đây tâm tình Tống Diệp vẫn là không tồi.
Nguyên nhân là cô phát hiện chính mình cao lên, đột phá bản ngắn đời trước, bóng rổ và chạy cự li dài làm chiều cao cô có tốc độ tăng rõ ràng, nếu dự đoán không sai, trước khi lên lớp 10, cô là có thể đạt tới 1m7.
Bởi vì một tháng nay, bang Dạ thay thế vị trí bang Địa Hổ, lúc hấp thu địa bàn còn sót lại, lại đốt cho Phố Tây một mồi lửa, nháo đến dư luận xôn xao. Bang Dạ mặt ngoài ẩn nấp không ra, trên thực tế lại là ngày đêm gia tăng bố trí phòng bị, chỉ chờ lực lượng cảnh sát bên Phố Tây vừa rút khỏi, sẽ chiếm tài nguyên trước tiên.
Cho nên trong khoảng thời gian này đám người Từ Tử Hàng và Tống Diệp không có cùng nhau hành động, hơn nữa sau khi bọn họ đi trước, Tống Diệp lại phải lưu lại trong lớp, sau đó mới đi sân huấn luyện hội hợp với bọn họ.
Mà bộ dáng đi một mình một tháng như vậy, ở trong mắt mọi người, Tống Diệp được chiếu cố trọng điểm đã tứ cố vô thân, không ít nữ sinh âm thầm chờ xem cô khóc.
Đáng tiếc ngóng trông qua một tháng, tâm tình Tống Diệp lại là càng ngày càng tốt, không chỉ giải đáp rất tốt mỗi một đề bài trong lớp, được giáo viên khích lệ, ngay cả ở lại trong lớp học thêm cô cũng biểu hiện rất thích thú, chuyện này không khỏi làm người buồn bực, cũng làm đối thủ lòng mang oán hận tức giận đến hộc máu.
Vương Hàm chung quy là ở dưới tình huống không thể nhịn được nữa, gọi vào dãy số kia.
“Vương tiểu thư, chào cô.” Đầu kia điện thoại, giọng nói người đàn ông nghe có chút bỉ ổi.
Vương Hàm nhíu mày, cắn cắn môi, nói: “Hiện tại trong tay ông chụp được bao nhiêu rồi?”
“Hắc hắc……” Tiếng cười bén nhọn kỳ quái của gã đàn ông cách microphone truyền tới, khẩu khí rất tự mãn, “Nhiều đến mức đủ để cho người ta thân bại danh liệt.”
“Thật sự?” Trong lòng Vương Hàm vui vẻ, lén quay đầu lại đi nhìn thiếu nữ trong phòng học, thấy gương mặt tinh xảo của cô tỏa ra vầng sáng ở dưới hoàng hôn, nội tâm ghen ghét giống như là thủy triều bao phủ cô ta, “Truyền ra ngoài, tôi muốn cho cô ta hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của tôi.”
Chỉ cần không có Tống Diệp, vị trí hoa khôi trường, tiêu điểm chú ý của Từ Tử Hàng, sẽ trở lại trên người cô.
Thật ra Tống Diệp đã sớm chú ý tới, trên người Vương Hàm mang theo di động, còn là kiểu dáng mới nhất, giá cả xa xỉ. Ở Thành phố Vân, nơi nhỏ như Tam Trung, có thể xuất hiện một Từ Tử Hàng vì báo thù cho em gái đã đúng là hiếm thấy, lại đến một Vương Hàm điêu ngoa tùy hứng, càng là không biết ý định là gì.