Từ Tử Hàng nghiêng đầu đánh giá Tống Diệp, mới phát hiện bộ dáng cô đặc biệt đẹp, tầm mắt dời xuống, rơi xuống…… Ừ, vẫn là có chút phập phồng.
Vì thế, Từ đại ca nổi tiếng Tam Trung liền xấu hổ, nhầm lẫn nữ sinh trở thành anh em, làm ra ô long ngoài đường phố.
Cuối cùng, mấy người hát vang không đánh không quen nhau, làm chủ muốn mời nữ hiệp Tống Diệp đi ăn, quan tâm chăm sóc vừa lúc là quán nhỏ sủi cảo.
“Khụ, nếu cô ăn không quen, chúng ta đổi chỗ ăn.” Đoàn người ngồi xuống, những người khác đều là cao lớn thô kệch bắt đầu thét to thúc giục lên đồ ăn, chỉ có Từ Tử Hàng nhìn thấy Tống Diệp yên tĩnh ngồi ở nơi đó, cho rằng cô là không thích ăn, mở miệng dò hỏi.
“Không có, nơi này là được.” Vẻ mặt Tống Diệp nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc, có chút làm người không sờ được đầu óc.
Từ Tử Hàng kéo kéo khóe miệng cũng ngồi xuống theo, ngược lại Vương Thiết Xuyên tâm tư cẩn thận, “Aizz, anh Từ, Tống Diệp là tính tình này, người không xấu, lâu rồi sẽ biết.”
Từ Tử Hàng cũng không lại để ý tới, mấy người chọn món xong, đều từng người ăn lên.
Nam sinh ăn mau, cử chỉ cũng tương đối thô lỗ, duy nhất tốc độ tương đương với Tống Diệp cũng chính là Từ Tử Hàng. Tống Diệp có thể từ điệu bộ và lễ nghi dùng cơm của anh ta phán đoán ra người này xuất thân không phú cũng quý.
Chỉ là dẫn một đám lưu manh đi chơi, có chút khiến người khó hiểu.
Ăn xong đồ rồi, vốn nên là đường ai nấy đi, nhưng mấy nam sinh đều tràn ngập tò mò với Tống Diệp, mời muốn lát nữa cùng nhau chơi bóng rổ.
Tống Diệp nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có đối kháng thì phải có thắng thua, có thắng thua thì phải có thưởng phạt, định ra tiền đặt cược đi.”
Nam sinh so với nữ sinh, là một loại sinh vật dục vọng thắng thua rất mạnh, vừa nghe muốn thi đấu, không nói hai lời đã đồng ý.
“Được, cô nói đấu cái gì?” Từ Tử Hàng rất có phong độ thân sĩ, giữ vững nguyên tắc ưu tiên phái nữ.
Tống Diệp đương nhiên không có khách khí, hố này liền chờ anh ta tới nhảy, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng Từ Tử Hàng đối diện, “Rất đơn giản, ai thắng người đó chính là đại ca sau này.”
Cái gì?Bước chân đám người bỗng nhiên dừng lại, Từ Tử Hàng càng là nhíu chặt mày, ánh mắt rất là mất tự nhiên quái dị, “Cô nói thật?”
“Tôi không thích nhất, chính là nói giỡn.” Tống Diệp hào phóng thừa nhận, một bộ dáng tôi tới đá quán còn bình tĩnh.
Vương Thiết Xuyên sợ tới mức ở một bên không biết nói cái gì, mà mấy người khác đã sớm nhịn không được cười ha ha ra tiếng, “Thú vị thú vị, anh Từ, đây vẫn là lần đầu có nữ sinh tìm anh không phải vì thổ lộ, xem ra Tống Diệp là thật sự không biết danh tiếng của anh ở Tam Trung.”
Từ Tử Hàng là đại ca khu vực Tam Trung này, người không chỉ có lớn lên soái, còn là một tay chơi bóng rổ giỏi, cho dù đánh nhau ẩu đả ở bên ngoài, thành tích vẫn xếp hạng đầu, giáo viên mở một con mắt nhắm một con mắt, càng là làm các nữ sinh xua như xua vịt.
Nhưng anh ta cũng tương đối tự tin, cho nên mới sẽ ở khi nghe thấy Tống Diệp khiêu chiến, biểu tình quái dị như vậy.
Thân thể nhỏ này rốt cuộc từ chỗ nào ra, không chỉ tính tình lạnh lùng, lá gan còn rất lớn.
Đối mặt khó hiểu cùng giễu cợt của mọi người, Tống Diệp lại chỉ là lẳng lặng nhìn Từ Tử Hàng, “Có dám hay không?”