Tôn Trạch cúi đầu khom lưng bên kia lập tức mặt cứng lại, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, “Ha ha, không biết Triệu tổng là mang theo thứ tốt gì, vào pháp nhãn Khúc thiếu?”
“Loại chuyện này, không nên là người phụ trách như Tôn tổng phải rõ ràng sao? Nếu không có việc gì, liền nhanh chóng bắt đầu quay đi, tôi chính là thực chờ mong đạt thành hợp tác.” Người đàn ông nói xong, xoay người liền đi ra đám người, không hề lưu lại mặt mũi cho Tôn Trạch.
Mà người ở phía sau lại sớm đã toát một thân mồ hôi lạnh, khuôn mặt cứng đờ quay đầu, kéo ra một tươi cười còn khó coi hơn khóc, cung kính cười nói với Triệu Chân: “Triệu tổng, vừa rồi hơi đắc tội, nếu là không còn chuyện gì, chúng ta vào sân đi.”
Tống Diệp nhướng mày, quả nhiên có quyền có tiền dễ làm việc, biến sắc mặt này còn rất nhanh.
Triệu Chân chỉnh sửa cổ áo, nhất phái thong dong, không còn lửa giận lúc trước.
Đáng thương hai đứa con trai của Lý tổng kia thành tiêu điểm của mọi người, tức giận đến mặt già biến thành màu đen lại không dám phát tác, dù sao cũng là người nhà họ Khúc, ai cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Vừa vào hội trường, Triệu Chân đã dẫn Tống Diệp vào phòng nghỉ, mở miệng câu đầu tiên lại không phải trách cứ cô gây chuyện thị phi, “Thế nào, vừa rồi có bị thương hay không?”
Ở quan điểm của ông, Tống Diệp không chỉ có là phía đối tác của mình, hơn nữa còn là một cô bé, cho dù vừa rồi đánh gãy tay người khác, vậy khẳng định là hai đứa nhóc kiêu ngạo nhà họ Lý kia gây sự, hết cách, ông chính là tín nhiệm Tống Diệp vẻ mặt bình tĩnh trước mắt.
Mà loại tín nhiệm này và bảo vệ vô điều kiện, cũng làm tâm tình Tống Diệp rất tốt, đặc biệt gợi lên khóe miệng, trên mặt tinh xảo lộ ra vẻ nhu hòa của con gái, Triệu Chân xem đến lại là một trận hoa cả mắt.
“Cháu không có việc gì.” Cô lắc lắc đầu, đưa túi trong tay cho đối phương, “Nếu đồ vật lần này của chúng ta đã được chú ý, không ngại rèn sắt khi còn nóng, làm ra thanh thế lớn hơn nữa. Hai khối này, đợi lát nữa cũng tung ra đi.”
Triệu Chân còn chưa phục hồi tinh thần lại từ tươi cười kia, cúi đầu vừa thấy hai khối đá đen tuyền trong tay, qua một lúc mới phản ứng lại, “Đây là cháu vừa mua ở sạp kia?”
“Ừ, hiện tại có thời gian liền mở ra đi.” Tống Diệp ngồi vào trên một máy mở đá, ý bảo Triệu Chân ngồi vào một cái khác.
Triệu Chân sửng sốt, nhìn cục đá phẩm tướng không tốt này, còn là mua ở quán ven đường, vẫn có thể cùng nhau hiện ra ngọc được sao.
Nhưng nhìn bộ dáng nắm chắc của Tống Diệp, ông cũng không đành lòng đả kích tính tích cực của đứa nhỏ, nhẫn nại tính tình bắt đầu mở đá.
Tống Diệp vừa xem vừa học, lên tay rất nhanh, hơn nữa có dị năng trợ giúp, tiến độ muốn nhanh hơn Triệu Chân bên kia, chờ đến Triệu Chân quay đầu lại, đã nhìn thấy hai viên phỉ thúy phiêu hoa màu trắng cỡ nắm tay hiện ra ở trước mắt.
Mà trong tay chính mình chợt lạnh, lại là cũng xuất hiện ngọc, phỉ thúy tím!
Tuy rằng cấp bậc phỉ thúy kém hơn phỉ thúy lão khanh, nhưng phẩm chất lại là rất tốt, lên được mặt bàn.
Triệu Chân nhìn hai thứ này, hiện giờ là thật sự tin tưởng Tống Diệp là người rất có thiên phú ở ngành này.
Phỉ thúy lão khanh màu xanh nhạt, phiêu hoa không màu loại băng, phỉ thúy tím loại băng.