Chương 16 - Đại kết cục
Tác giả: Gió
Biên tập: Raph
---
Xuân hạ thu đông, mùa xuân lộc nở, mùa hạ lá xanh, mùa thu lá vàng, mùa đông lá rụng. Bốn mùa tuần hoàn trôi đi, mặc lòng người ấm lạnh, thế sự bi hoan.
Trên tầng thượng của Học viện Y khoa Edward Jenner tọa lạc tại Bờ Nam* thành phố London, Lệ Liên Thành đưa tay ra ngoài, lặng lẽ đón mấy hạt mưa lâm thâm rơi từ vần mây đen. Mùa hè của London thường nóng và mưa rả rích cả ngày, nhìn mà não lòng.
[*London được chia làm 3 khu: Khu Thành phố, West End và Bờ Nam.]
Ông xếp lại mép áo, một tay khẽ áp lên chiếc bảng tên được đính ngay ngắn trên ngực áo blouse: PhD*. Liancheng Lee.*
[*PhD là một dạng chương trình nghiên cứu sau đại học cao cấp trong khoảng trên 3 năm nhằm hoàn thành một dự án nghiên cứu độc lập về một vấn đề chưa từng được nghiên cứu trước đó. Kết quả nghiên cứu phải có tính đột phá, đóng góp vào kho tàng kiến thức nhân loại.]
[*Liancheng Lee: Lệ Liên Thành.]
Sau cuộc đại phẫu của Sở Du, Lệ Liên Thành tiếp tục giúp sức cho dự án Mgic8th với tư cách cố vấn đặc biệt.
Mgic8th từ bấy đến nay đã được cải thiện rất nhiều. Thế hệ Mgic21th đã được đưa vào sử dụng trên lâm sàng, nhưng do giảm tác dụng phụ cũng khiến tác dụng điều trị giảm đi, nên hiện tại, nó mới chỉ dừng lại ở khả năng kiềm chế sự tăng tiến của các bệnh lý trầm cảm.
Sau ba mươi năm năm sống cảnh đơn côi, bác sỹ Lệ đã rước được quý cô Mary Jane yêu kiều về làm bà Lệ. Hai người một thì giỏi kinh doanh, một thì giỏi chuyên môn nên sau khi kết hôn họ đã nhanh chóng bắt tay cùng nhau phát triển chuỗi các bệnh viện tư nhân chất lượng cao và gặt hái được nhiều thành tựu. Mới đây, chuỗi bệnh viện đã được vinh danh vì những đóng góp cao cả cho các bệnh nhân ALS*.
[*ALS: hay còn gọi là xơ cột bên teo cơ là bệnh thần kinh chủ yếu ảnh hưởng đến các dây thần kinh trong thân não, tủy sống và vỏ não của não gây tổn hại nặng nề chức năng vận động, nuốt, hô hấp. Là căn bệnh mà nhà vật lý lý thuyết nổi tiếng Stephen Hawking mắc phải.]
Thế nhưng khi mạng lưới phát triển tới bệnh viện thứ năm, Lệ Liên Thành liền rút lui khỏi vai trò Giám đốc điều hành của bệnh viện. Ông trở về thành phố London, giữ chức Giáo sư thỉnh giảng cho Học viện Y khoa Edward Jenner.
Ông muốn dành nhiều thời gian hơn cho nghiên cứu khoa học, phụng sự cho nhân loại, đóng góp dấu ấn cho nền y khoa thế kỷ này. Ngoài ra, ông cũng đã quyết định để lại ba phần tư tài sản để tài trợ cho các nghiên cứu tiềm năng.
Lúc này, trên sân thượng Học viện, đôi vai vị giáo sư chùng xuống, một tay vẫn còn đang cầm điện thoại. Cuộc gọi tuy ngắn ngủi nhưng đủ khiến ông trầm ngâm nửa ngày.
Chuyện cũ năm xưa đã trôi qua hơn hai mươi năm. Ông vốn không bao giờ muốn nhớ lại những chuyện kinh khủng đã xảy ra, vậy mà cuộc điện thoại gọi đến lại khiến ông bất giác trở về cuộc phẫu thuật căng thẳng của người bạn thâm niên nhiều năm trước ấy.
—
Bệnh viện Thánh John, hai mươi năm về trước.
Lúc Tần Tranh trở lại thì phần chăn dưới thân của Sở Du đã đẫm máu, lật chăn lên thì phát hiện máu từ hậu huyệt chảy ra ồ ạt, thấm đỏ thẫm một mảng lớn trên đệm trắng.
Tần Tranh nhanh chóng ấn chuông cấp cứu, vừa lúc có kết quả kiểm tra, tủy của Sở Thiên hoàn toàn phù hợp với Sở Du.
Tình thế nguy cấp, Lệ Liên Thành cùng Sở Minh lập tức vào phòng mổ.
Cuộc mổ kéo dài hơn mười hai tiếng, Tần Tranh, Thẩm Tú Chi, Trương Dung, Chân nhi cùng ngồi đợi, mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ lại làm họ nặng nề hơn.
"Thầy giáo Lệ!" Tiếng quý cô Mary Jane, nay đã là bà Lệ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Liên Thành.
"Thầy giáo Lệ nghĩ gì mà mông lung thế? Không nghe thấy tiếng em gọi anh nãy giờ hả?" Mary nắm tay chồng hỏi, bà cảm thấy vẻ mặt của chồng có vẻ nặng nề.
"Ừ, là tin báo tử. Anh vừa nhận được tin, có một người quen cũ, vừa ra đi." Lệ Liên Thành thu tay về, mấy hạt mưa trong tay nhanh chóng thấm vào da, ông đút tay vào túi áo vờ như không có chuyện gì.
"Là một người rất thân thiết sao?" Mary hỏi.
"Không, là một vị cố nhân thôi."
Một vị cố nhân đã từng là vầng thái dương mà ông luôn ngưỡng vọng.
Thấy Lệ Liên Thành không muốn trả lời, bà cũng không hỏi thêm.
"Không nói cái này nữa. Hôm nay là ngày quan trọng, Chân Nhi con bé vừa hỏi em anh ở đâu đấy. Nó nói rằng hôm nay mà vắng anh là không được."
"Năm nào cũng lặp lại y nhau, có gì đặc biệt đâu?"
"Ai mà biết! Con bé vẫn thích quấn lấy anh từ bé đến lớn mà. Nếu không phải hiểu rõ chú cháu nhà anh, chắc em cũng phải ghen với con bé mất thôi."
"Con bé thiếu thốn tình thương từ nhỏ. Sau này với cha cũng gần gũi thì ít, chia ly thì nhiều, nên nó thích quấn lấy anh và bác nó thôi. Anh cũng không khác gì một người cha nuôi của con bé."
"Em trêu thôi mà thầy giáo Lệ," Mary xua tay cười nói. "Không phải người châu Á các anh vẫn truyền tai nhau cái câu gì mà, con gái là người tình kiếp trước của cha à? Nào người cha hiền từ Lệ Lệ nhà ta mau xuống gặp người yêu kiếp trước Chân nhi thôi."
Nói rồi, Mary nắm tay Lệ Liên Thành kéo về phía cửa tầng thượng để đi vào trong.
—
Phòng Hội nghị Học viện Y khoa Edward Jenner.
"Cháu muốn trở thành một nhà khoa học vĩ đại!" Cậu sinh viên năm nhất, vừa tròn mười chín tuổi, đứng lên trả lời sau khi được hỏi về ước mơ sau này trong một buổi trao học bổng mỗi năm một lần.
Người đàn ông đứng trên bục phát biểu mặc bộ vest màu xám truyền thống của nhà Dior, khóe mắt đã hằn những nếp nhăn, nhưng ánh mắt thì vẫn rất tinh tường.
"Kỷ nguyên của khoa học là hiện tại, là tương lai của chúng ta. Có một ngày, có thể một trong các bạn ngồi đây sẽ tìm ra cách điều trị triệt để bệnh ung thư, xây nhà dưới biển, hay tạo ra oxy trên sao hỏa. Nhưng các bạn hãy nhớ, khoa học vị nhân sinh, đạo đức trong khoa học phải được đặt lên hàng đầu. Mỗi nghiên cứu mà các bạn thực hiện trong tương lai phải dựa trên mục đích cứu người, xây dựng xã hội mà không phải vì danh vọng, không vì lợi ích."
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, tuy có tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ, khiến các sinh viên ngồi dưới khán đài mê mẩn, gật đầu liên tục.
Ngồi ở hàng ghế dưới cùng, một người đàn ông khác, người này mặc vest đen, là đồ đôi với bộ vest xám của người đang đứng phát biểu. Ánh mắt người này nhìn người trên bục đầy trìu mến và si mê.
"Boss, có điện thoại." Tuyên Lộ, thư ký thay thế cho Tưởng Khâm, đưa điện thoại cho Tần Tranh.
"Ừ, đã biết." Hắn gật đầu ra hiệu cho cô hãy giữ yên lặng, tựa như không dám phát ra một chút tiếng động nào làm ảnh hưởng tới bài diễn thuyết của người kia.
"Thanh Từ!" Tần Tranh cởi áo vest khoác lên người Sở Du lúc kết thúc bài phát biểu. Trong phòng điều hòa hơi lạnh, hôm qua Sở Du trộm uống nước đá thôi mà nay giọng đã khàn khàn rồi.
Phải, Sở Du còn sống, như một kì tích.
Tại phòng cấp cứu Bệnh viện Thánh John vào hai mươi năm trước, sau mười hai tiếng nặng nề, Lệ Liên Thành bước ra khỏi phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang, nói ra câu nói mà ai cũng mong muốn vào lúc ấy:
"Phẫu thuật thành công."
Tuy thế, Sở Du vẫn phải tiếp tục các cuộc đại phẫu tiểu phẫu suốt ròng rã hai năm mới có thể trở về với cuộc sống bình thường. Mặc dù không thể hoàn toàn khỏe khoắn, thế nhưng sinh hoạt độc lập đã không còn nhiều trở ngại nữa.
Sở Du kết thúc bài phát biểu trong tiếng vỗ tay rợp trời. Hai năm nay, Tần thị chú trọng vào việc bồi dưỡng những nhân tài trẻ. Con người vốn là nền tảng vững chắc nhất cho sự phát triển của tất cả các doanh nghiệp, hai người đang chuẩn bị tốt nhất để hai đứa nhóc có thể tiếp quản cơ nghiệp. Sau bài diễn thuyết là phần trao học bổng, người điều phối chương trình liền mời thầy Lệ Liên Thành lên bục.
Ở phía dưới bục, Sở Du đón lấy áo chồng mình đưa tới, ngước nhìn Tần Tranh, đoạn hỏi: "Có chuyện gì à? Thấy vẻ mặt của anh có vẻ nghiêm trọng."
"Ừm..." Tần Tranh vẫn có chút ngập ngừng, không biết có nên nói ra không. Cuối cùng, Tần Tranh hạ quyết tâm, dù sao thì nghĩa tử là nghĩa tận.
"Sở Thiên, mất rồi." Tần Tranh đáp.
Cái tên hai chục năm mới nghe lại, Sở Du có chút lạ lẫm trong thoáng chốc, thế nhưng không còn hiển hiện chút sợ hãi hay sững sờ của năm xưa nữa. Nghe tin xong ông chỉ im lặng hồi lâu rồi ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.
Khi Sở Du thập tử nhất sinh, Sở Thiên đã hiến tủy cứu ông. Lão hại ông một mạng, lại cứu ông một mạng, coi như ân oán đều nhau. Từ đấy, lão và ông không là cha con, không là người thân.
Sau khi hiến tủy, Sở Thiên rời đi, Sở Du không hỏi về lão nhưng Tần Tranh không yên tâm, vẫn âm thầm cho người để ý đến lão.
Nghe người của Tần Tranh báo cáo lại rằng, sức khỏe của Sở Thiên sau khi hiến tủy cũng không khả quan lắm. Hậu phẫu không được chăm sóc cẩn thận, đồng thời các loại bệnh nền thi nhau ùa tới, sức khỏe của Sở Thiên càng ngày càng xuống dốc, thậm chí có những lúc gần như đã bước một chân vào quan tài.
Người ta thường nói rằng kẻ ác sống vạn năm, cũng có chăng là để kẻ ác có cơ hội chuộc tội. Sở Thiên vượt qua cơn nguy kịch, lão sống sót tựa như một sự kì tích.
Không lâu sau, sau khi bệnh tình ổn định, Sở Thiên tới châu Phi, dạy chữ miễn phí cho trẻ em nghèo tại các làng quê ở Angola. Lão mất sau một cơn đau tim bất thình lình khi đang giảng bài cho một cậu nhỏ.
"Cha lớn, cha nhỏ!" Sở Hy vừa kết thúc buổi học là đến trường Đại học Y khoa tìm hai người cha.
Sở Hy là cậu út nhà Tần Sở, chính là đứa bé suýt đổi bằng mạng sống của Sở Du hai mươi năm trước. Cậu phúc lớn, mạng lớn, khi mới sinh thì yếu ớt, lúc nhỏ cũng là một con ma ốm không khác gì chị gái.
Có điều, con trai khi nhỏ ốm yếu bao nhiêu, vừa tới tuổi dậy thì liền cứ như thổi một phát là lớn phổng. Hiện tại, nhìn cậu đã rất ra dáng thiếu gia phong tình vạn chủng, dương quang rực rỡ. Nụ cười tỏa nắng của nhóc con như thần Apollo, so với Tần Tranh năm xưa chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng đó chỉ là ở vẻ bề ngoài mà thôi, chỉ cần cậu nói chuyện, bao nhiêu ảo tưởng về một thiếu niên lãng tử ngầu đét liền tan thành tro bụi.
"Cha ơi, chết rồi, chuyện lớn rồi! Chuyện liên quan tới danh dự hai họ Tần Sở!" Tiểu Hy hớt hải túm tay cha, mồm ba hoa chích chòe.
"Hả? Có chuyện gì mà lớn!" Tần Tranh cười hiền hỏi.
"S-Ở H-Y!" Tiếng ai đó ở phía xa đang gào lên. "Không được! Tuyệt đối không được nói!!!!"
Thấy chị gái đang vắt giò lên cổ chạy tới phía cha lớn, cậu bé không khác gì bắc cái loa miệng oang oang ra giữa sân trường.
"Cha, cha, cha! Cái cậu được Lệ Lệ trao học bổng toàn phần tới Scotland đó, cái cậu mà muốn làm nhà khoa học gì gì ấy! Bà chằn Chân nhi nhà mình vừa tỏ tình với dai trẻ nhà người ta!"
Không kịp đâu, lêu lêu!
Cậu lấy cha lớn ra làm một tấm khiên, kéo chị gái chạy lòng vòng cũng không bịp được miệng cậu.
"Mà tệ hơn nữa là, bà chằn tinh ấy tuyển phi công không được, BỊ - NGƯỜI - TA - ĐÁ - RỒI! Ha ha ha... Xấu hổ quá đi thôi! Haha..."
"Bây giờ từ chối, không có nghĩa sau này cũng sẽ từ chối." Sang Scotland thôi mà, bổn cô nương không tin không cưa đổ cậu em mọt sách đó.
Sở đại tiểu thư đích thực vượt núi băng ngàn tới tận cửa tuyển chồng, mở ra một cố sự của nữ tổng tài bá đạo cùng nhà khoa học gia mọt sách. Tính cách chỉ cần yêu là đâm đầu ấy không biết là được thừa hưởng từ ai! Có điều, đây là chuyện của một vài năm sau này.
"Bà chằn như chị, ai mà thèm hốt! Bị đá là đúng rồi!"
"Sở Hyyyyy! Mày nhớ nhé! Đừng có mà hòng tới tiệm bánh của chị ăn chực nữa!" Sở Họa thở phì phì, bắt không được cậu em liền dùng võ miệng dọa dẫm.
"Xì! Em thèm vào! Em sẽ mè nheo Lệ Lệ!" Lời vừa nói ra miệng Sở Hy đã thấy hối hận.
"Nghe cũng thấy phi thực tế rồi chứ gì! Thử nói coi Lệ Lệ về phe ai hả?" Sở Họa hất hàm, mặt đầy thách thức.
Ai đó ở trong văn phòng khẽ hắt xì một cái.
"Vậy... vậy em sẽ mách dì Vương với dì Triệu!" Vương Khôn và Triệu Tưởng Khâm là hai cựu thư ký của Tần Tranh và Sở Du. Hai người vượt qua định kiến giới và con mắt của người đời, cùng năm Lệ Liên Thành kết hôn, hai cô gái năm nào cũng đã sang Đài Loan kết hôn đồng giới.
Hai vị thư ký trứ danh hiện tại đã có một cuộc sống đầy hạnh phúc. Năm vừa rồi, nhà Vương Triệu còn trở thành cổ đông cho quán bánh ngọt mới mở của Sở đại tiểu thư Sở Họa. Tình cảm hai gia đình cũng ngày một thân thiết, vượt qua mối quan hệ ông chủ - nhân viên. Hiện tại, sau nhiều năm bị tư bản Tần thị bóc lột, Vương Khôn và Tưởng Khâm đã "đấu tranh" thành công cho một phần thưởng là chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
"Mơ đi nhé! Hai dì giờ đang vi vu với nắng gió ở Hawaii rồi! Không ai chống lưng cho mày nữa đâu!"
Sở Hy bị bà chị Sở Họa nhà mình tóm được. Một tư thế chế ngự tiêu chuẩn của một võ sĩ nhất đẳng Taekwondo liền cứ thế mà áp dụng cho cậu em xấu số.
Hai chị em ầm ỹ náo loạn inh ỏi một hồi. Sau khi bị thân thiết "mát-xa" toàn thân một lượt, Sở Hy mới nhớ ra chuyện quan trọng cần nói với cha.
"À đúng rồi. Cha! Bà nội vừa gọi cho con, nói bà nội, bà ngoại, với hai bác nhà mình vừa về nước, giục mình mau về nhà."
"Để mai con đặt vé cho! Lâu lắm rồi không gặp tiểu Tuân Nhi! Người ta đáng yêu là thế! Ai như thằng nhóc này nhà mình! Hầy..." Sở Họa nhìn cậu em trai thở hắt ra.
Tuân Nhi là em họ của hai chị em, là đứa nhỏ nhất trong hàng con cháu của nhà họ Sở, con trai của Sở Minh và Yến Thừa Khải.
Nhiều năm trước, Yến Thừa Khải sau trăm khó ngàn khăn cũng đã chuộc xong tội lỗi năm xưa, Sở Minh bấy giờ mới mắt nhắm mắt mở cho phép hắn chính thức bước vào sổ hộ khẩu nhà mình. Lão Yến rưng rưng cầm quyển sổ màu đỏ, chỉ thiếu điều làm một chương trình truyền hình trực tiếp để tuyên bố với cả thế giới rằng mình vừa gả vào Sở gia.
"Cha! Hay hai cha lại đẻ em nữa đi? Năm mươi còn chưa già lắm đâu. Con muốn đổi em trai!"
"Bà chằn này! Nói cái gì đấy! Đại công tử ta đây đẹp trai ngời ngời, phú nhị đại đích thực, có gì mà nhà ngươi chê!" Sở Hy không chịu thua kém, vuốt mái tóc bồng bềnh chuốt keo kĩ càng bảnh tỏn của mình ra sau tai.
"Hứ! Chỉ được cái mẽ ngoài! Cha! Mau về nhà đẻ em! Mau về nhà thôi!"
Hai chị em ngươi nói một câu, ta trả một tiếng, đinh đinh đang đang khuấy động cả một góc trời. Cả gia đình chỉ là một chấm đen giữa dòng người rộn rã, vậy mà lại tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp khiến người đi đường bất giác phải ngó lại nhìn.
"Được, mình về nhà thôi." Sở Du nhìn hai đứa con dường như đã không còn chú ý tới sự tồn tại của mình, híp mắt cười hạnh phúc với Tần Tranh.
Màu của thời gian đã điểm tô lên mái tóc, lên khóe miệng, lên đuôi mi của hai người đàn ông từng hô mưa gọi gió trên thương trường, từng trải qua biết bao tổn thương, mất mát và chia lìa. Để đến khoảnh khắc này, những gam màu tối tăm ấy dần lắng lại, thành màu của sự bình yên.
Cả gia đình bước đi trên phố. Đèn đường đã bật, nhanh chóng kéo theo một đàn thiêu thân.
"Ngày xưa em nghĩ rằng, em thật giống một con thiêu thân ngu ngốc, cố chấp tin vào những điều mình coi là đúng, mà không biết rằng nó sẽ sớm thiêu rụi mình." Sở Du nắm tay Tần Tranh, thủ thỉ nói, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
"Thế sau này thì sao? Sau này, thì nó đã không còn cố chấp lao đầu về phía ánh sáng nữa chứ?" Tần Tranh nghiêng đầu hỏi. Mắt hắn nếu không có kính lão thì đã không thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của người đối diện, thế nhưng hắn biết, người đó chắc chắn chỉ là đang mỉm cười.
"Anh nhìn xem, như vậy không đẹp hay sao?" Sở Du chỉ lên trên đầu mình. Sở Du đi mệt, liền dừng lại ở một chiếc đèn đường, trong quầng sáng đó là những cánh thiêu thân đang bay.
"Làm gì có khi nào thiêu thân không lao về phía ánh sáng chứ? Nhưng mà, anh biết không, thiêu thân vốn chỉ có một ngày để sống thôi, và nó đã dùng cả một ngày đó để tìm tới nơi tràn ngập hào quang, tìm tới bạn đời của mình, nhảy cùng nhau những vũ điệu đẹp nhất cho tới tận thời khắc cuối cùng của sinh mệnh. Cuộc sống dù chỉ một ngày đó, chính là một ngày ý nghĩa nhất đời nó."
Nhớ lại những người đã mất, những việc đã qua, Sở Du thấy tất cả bọn họ đều chẳng khác gì nhau, đều là một con thiêu thân, truy tìm một lẽ sống mà mình mong cầu. Có người mong tiền bạc đầy túi, có người cầu tình cảm trung trinh, có người mộng danh vọng phủ lối, có người ước sức khỏe trường thọ, lại có người chỉ mong ngày tháng yên bình.
Tay đan tay, lời không cần phải nói ra nhưng đôi bên đều đã hiểu.
"Về nhà nào."
.
.
.
KẾT THÚC.