Chương 10
Tác giả: Gió
Biên tập: Raph
---
Tần Tranh được Lệ Liên Thành dẫn lên căn hộ của mình. Ở đó, Sở Minh đang chuẩn bị bữa tối.
Sở đại thiếu không phải là một tay nấu ăn khá cho lắm. Món duy nhất hắn biết làm là Hachis Parmentier - món thịt bò băm cùng khoai tây nghiền kiểu Pháp. Một món siêu đơn giản và dễ làm đã cùng hắn đi qua những ngày bận tội tăm mặt mũi khi còn học nghiên cứu sinh tại Pháp. Về cơ bản, chỉ cần trộn tất cả các loại nguyên liệu đã băm nhỏ vào chảo, phủ bên trên lớp khoai tây nghiền, sau đó đưa tất cả vào lò nướng và chờ đợi. Chẳng mấy chốc là một món ăn đủ chất dinh dưỡng đã ra lò.
Lệ Liên Thành thì khá hơn một chút, có thể làm nhiều món ăn hơn. Vì thế, Lệ Liên Thành cùng Sở Minh ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, Tần Tranh ngồi ở một góc ghế sô pha nhìn Sở Du và Sở Họa đang chơi cùng nhau.
Sở Họa đội chiếc mũ phù thủy, mặc áo chùng phù thủy, quàng chiếc khăn quàng cổ hai màu xanh nước biển xen kẽ màu trắng nhà Ravenclaw. Bé được cho xem hết bảy phần của bộ phim Harry Potter và hoàn toàn bị thu hút bởi mái tóc bạch kim cùng tính cách kỳ lạ của nhân vật Luna Lovegood. Vì thế, Sở Họa đã tự phân mình vào nhà Ravenclaw. Trên tay cầm cây đũa phép, cô bé đọc to:
"Expecto Patronum!"
"Không phải là ẸCX–péc–tô Pa–trô–NUM mà là ẹcx-PÉC-tô pa-TRÔ-num mới đúng!" Sở Du sửa lại cho cô bé. Cậu mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, phía sau lưng kê một chiếc gối tựa êm ái, trong phòng nhiệt độ ở mức hợp lý nhất. Nụ cười thường trực hiện trên môi, Sở Du hết sức thoải mái, có đôi chút ngây ngô, nhưng vô cùng thả lỏng.
"Ẹcx–PÉCCCC–tôô pa-TRÔÔÔ–num!" Sở Họa cố gắng đọc theo Sở Du, bé cố nhấn đúng chỗ lại khiến các từ bị kéo dài ra, muốn thực hiện một câu thần chú thì phải đọc nó một cách rõ ràng mới được. Buổi học về thần chú gọi thần hộ mệnh đang làm khó cô bé. Cô bé ỉu xìu buông cây đũa phép xuống.
"Vui lên nào tiểu Họa, khi sử dụng thần chú gọi thần hộ mệnh, cháu phải nghĩ về chuyện gì đó thật vui, thật vui ấy. Nào, hãy tưởng tượng thần hộ mệnh của cháu có hình dạng thứ mà cháu thích nhất nhé!" Sở Du dỗ cô bé.
"Bally, thần hộ mệnh của cháu là một chú cá heo màu xanh." Sở Họa vui vẻ nói.
Tần Tranh ngồi ở một bên nhói lòng. Chân nhi vẫn nhớ chú cá heo hắn tặng bé mấy năm trước. Khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Chân nhi, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Sở Du. Đáng tiếc là do hắn, hắn tự tay phá vỡ điều tốt đẹp nhất.
"Vậy cùng tưởng tượng nhé, nào, ẹcx – PÉC – TÔ pa-TRÔÔÔ – numm." Cả hai chú cháu cùng đồng thanh.
Vẫn không được, hai người tiu nghỉu.
Sở Minh từ trong phòng bếp đi ra, nhặt một cây đũa thần khác dưới đất, và bằng cử chỉ duyên dáng của cô Mcgonagall, hắn vẽ một đường cung tuyệt đẹp, hô lớn:
"Ẹcx-PÉC-tô pa-TRÔ-num." Một cách hoàn hảo.
"Cha giỏi quá!" Sở Họa thích thú cười nói.
"Tất nhiên!" Sở Minh kiêu ngạo, hếch mũi. Dù gì cũng là fan trung thành của cậu bé phù thủy nhiều năm nay, một câu thần chú không thể làm khó được hắn.
"Đi rửa tay rồi ra ăn cơm." Sở Minh vỗ đầu tiểu Họa, rồi bê đĩa thức ăn đặt lên bàn, lúc đi qua Tần Tranh còn không quên tặng cho hắn một cái nhìn đầy sát khí, khiến Tần Tranh đột nhiên có suy nghĩ rằng Sở Minh chắc chắn phải là hiện thân của Salazar Slytherin. Mặc dù, như phần đa các fan hâm mộ của bộ truyện – phim nổi tiếng, Sở Minh tự phân mình vào nhà Gryffindor.
Sở Du ái ngại nhìn bóng lưng của Sở Minh đang quay trở lại bếp, hơi dịch người nói nhỏ với Tần Tranh:
"Anh rể, anh của em có vẻ vẫn còn giận anh nhiều lắm đấy. Nhưng ảnh để anh vào nhà chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội. Em cũng sẽ lựa lúc thích hợp khuyên ảnh giúp anh."
Tần Tranh dở khóc dở cười, không biết "vợ" của mình biến thành "em rể" của mình từ lúc nào. Thêm nữa, ý nghĩ thành bạn lữ của Sở Minh khiến hắn lạnh cả sống lưng. Phải biết nếu ánh mắt có thể giết người, Tần Tranh phải chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng Tần Tranh không dám nói hắn không phải "anh rể" của Sở Du, chỉ có thể méo mó cười trừ. Phần vì hắn không hiểu rõ tình huống nên hắn sợ nếu vội vàng manh động có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến Sở Du. Phần vì, với thân phận "anh rể" này, hắn có thể tiếp cận Sở Du gần hơn, từ đó tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vì thế, Tần Tranh không nói, Sở Minh và Lệ Liên Thành cũng không nói, Sở Họa còn quá nhỏ để nhận ra sự lạ lùng trong cách gọi của cô bé, nên Sở Du vẫn hồn nhiên cho rằng Tần Tranh là bạn lữ của Sở Minh, và Tần Tranh đã khiến Sở Minh tức giận. Hắn xuất hiện ở đây là vì muốn làm lành với Sở Minh.
Bữa tối kỳ cục này cuối cùng cũng kết thúc. Suốt hai tuần sau đó, Tần Tranh theo bốn người cùng đi dạo London. Tất nhiên là vì Sở Du sắp sinh nên họ lựa chọn những hoạt động hết sức nhẹ nhàng, tuyệt đối an toàn và không gây mệt nhọc cho sản phu.
Rất vui và ấm áp, có lúc hắn nghĩ, Sở Du quên hết như vậy cũng tốt, đáng ra cậu phải được hạnh phúc như thế này từ sớm mới đúng. Vui vẻ, thoải mái, được yêu thương, chứ không phải một Sở Du mang trong mình tổn thương, một linh hồn rách nát, cố gắng chắp chỗ này, vá chỗ kia.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau hai tuần thì Sở Minh đã chủ động đến chỗ làm việc của Tần Tranh tìm hắn.
Sở Minh thấy Tần Tranh, ý nghĩ đầu tiên là: chắc chắn phải buộc đá vào chân tên này vứt quách xuống sông Thames. Tần Tranh vừa bước vào phòng đã cảm nhận được sát ý rõ ràng, không thèm khống chế mà lan tỏa khắp không gian, từ vị anh rể, bức người ta muốn chạy cũng sợ đến đứng chết trân tại chỗ.
Thời gian Sở Du sống cùng hắn, Sở Minh không đặt chân vào Tần gia một lần nào, khi nào nhớ Sở Du đều hẹn gặp cậu ở biệt thự Sở gia. Hắn biết Sở Minh ghét hắn, với những gì hắn đã làm với Sở Du, Sở Minh chưa ném hắn xuống biển cho cá ăn là hắn phải cảm ơn các vị tổ tiên đã tạo ra "luật pháp" rồi. Bởi vậy nên, việc Sở Minh xuất hiện ở văn phòng làm việc chi nhánh Tần thị ở London khiến Tần Tranh vô cùng bất ngờ.
Sở Minh chỉnh lại vạt áo vest, bắt đầu nói:
"Mười sáu năm nay Sở gia bí mật nghiên cứu thuốc điều trị trầm cảm." Không có mở đầu, không có chào hỏi, Sở Minh bắt đầu bằng một chủ đề gần như hoàn toàn chưa từng liên quan tới Tần Tranh hắn: bí mật của Sở gia.
Tất nhiên, Tần Tranh cũng biết, Sở Minh tất nhiên sẽ không vô cớ tiết lộ với một kẻ mà hắn căm ghét về bí mật của gia tộc mình. Hắn tới đây, đương nhiên sẽ không phải để tốn thời gian với mình, bởi vậy nên Tần Tranh chỉ im lặng lắng nghe.
"Melatonin* là hormone điều chỉnh nhịp sinh học, các nhà khoa học của chúng tôi nghiên cứu thấy nó có tác dụng rất lớn trong việc điều chỉnh rối loạn khí sắc. Từ cách tổ hợp nên tiền chất của Melatonin, chúng tôi hi vọng có thể cải thiện hoặc điều trị cho những bệnh nhân rối loạn khí sắc nói chung. Qua tám thế hệ, cuối cùng Mgic8th cũng đã được đưa vào thử nghiệm lâm sàng trên người." Sở Minh dừng lại nhìn Tần Tranh.
[*Gió: Chất này đúng là được sử dụng trong một số thuốc điều trị mất ngủ trong một số sản phẩm dưới dạng thực phẩm chức năng. Nhưng toàn bộ thông tin ứng dụng điều trị trong truyện đều là hư cấu. Sử dụng thuốc phải theo hướng dẫn của bác sĩ.]
"Cậu đoán được rồi chứ? Sở Du đã dùng Mgic8th. Cơ chế tôi không nói với cậu nữa, nhưng tác dụng phụ của thuốc, nó đã khiến cho Sở Du quên đi những gì nó đau khổ, trong đó có cậu, Tần thiếu."
"Cậu chắc không quên những gì đã làm với nó chứ? Từ lúc lấy cậu, nó khổ nhiều vui ít. Cậu chắc không biết, Sở Du từ năm cấp hai đã âm thầm theo cậu. Nó nhận ra cậu là người đã phát hiện ra chỗ nó bị nhốt, mở cánh cửa giam cầm nó. Như hiệu ứng chim non, nó thấy an toàn khi ở gần cậu, nhưng nó cũng sợ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, nên nó chỉ âm thầm tìm chỗ dựa tinh thần từ xa. Nó không ngủ được ban đêm thì ngày đến trường sẽ trốn ở bụi cỏ cạnh chỗ cậu ngồi ngủ bù. Cậu lên cấp ba, nó cũng cùng vào cấp ba, rồi vào cùng trường đại học với cậu."
"Sau khi ra trường nó âm thầm giúp đỡ cậu trên thương trường," Sở Minh quay lưng, không muốn tiếp tục nhìn Tần Tranh, ánh mắt trôi về một khoảng thời gian nào đó xa xôi trong quá khứ.
"Nó là một doanh nhân xuất sắc, vì cậu đấy, cậu học kinh doanh nên nó cũng học kinh doanh," Sở Minh cười khẩy, tiếp tục nói.
"Năm nó quyết định kết hôn với cậu, nó bảo với tôi nếu không làm thì ngay cả cơ hội để hối hận nó cũng không có. Vì thế, tôi và mẹ tôi dù không thích cậu, nhưng cũng đồng ý hôn sự này. Không thể phủ nhận, vì cậu nó muốn sống lâu một chút. Rốt cục, nó cũng biết ăn, biết ngủ bình thường như bao người khác. "
"Nhưng những năm nó âm thầm dõi theo cậu cũng chẳng sung sướng gì, vậy mà vẫn hết lòng vì cậu," Trong giọng nói của Sở Minh đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
"Cậu nghĩ Tần thị có thể vươn lên vẫy vùng ở khu vực châu Á là do đâu??? Không phải do tập đoàn Thiên Ký của Thẩm gia âm thầm giúp đỡ sao?"
"Tôi không nói Tần thiếu không có năng lực, nhưng không có sự giúp đỡ của em trai tôi, e rằng thành công của Tần thị còn phải chờ năm, mười năm nữa."
"Hai tuần qua tôi cố tình để cậu đi với chúng tôi, để cậu tự hiểu hiện tại Sở Du sống tốt hay lúc trước sống tốt."
"Trong ký ức của Sở Du, cậu quá ấn tượng! Điều đó là mối nguy có thể khiến nó nhớ lại quá khứ. Cậu yêu nó thì hãy để nó quên mọi chuyện, thoát khỏi bóng ma của quá khứ. Chẳng lẽ cậu mong nó ngày ngày phải chiến đấu với ham muốn tự tử, tự làm hại mình, ngày ngày đi lại giữa lằn ranh sống chết? Chẳng nhẽ cậu muốn một ngày, không vì lý do gì nó nhảy từ tầng mười tám xuống?" Sở Minh túm lấy cổ áo Tần Tranh, giọng nói kích động đến phát run, không thể kìm chế cơn giận đè nén trong lòng mà không có chỗ phát tiết suốt bao nhiêu năm qua, mặt cũng đỏ.
Tần Tranh sững người, ngày bé hắn đến ngoại ô London chơi, cùng đám bạn nghịch ngợm đột nhập vào một căn nhà bí ẩn nằm ở gần đó. Vô tình cứu một đứa bé bị giam cầm. Đứa bé đó là Sở Du ư? Hơn hết bao năm qua Sở Du đều dõi theo hắn, đồng hành cùng hắn? Năm xưa nhà hắn xảy ra chuyện không phải cậu đột ngột từ trên trời rơi xuống mà cậu đã ở cùng hắn, âm thầm giúp hắn từ lúc hắn bắt đầu công việc kinh doanh của gia đình? Hẳn nào bước đi của hắn thuận lợi hơn các chiến hữu rất nhiều.
"Ở gần cậu càng lâu, nó càng có thể nhớ lại chuyện trước đây. Ai đảm bảo nó sẽ không lại trở về luyện ngục? Cuộc đời Sở Du chưa từng may mắn, lần này ông trời mới dễ chịu với nó một chút, cậu lại nỡ khiến nó khổ sở tiếp. Rời đi Sở Du là điều tốt nhất cậu có thể làm cho nó!"
"Cậu có ơn với chúng tôi, thiết nghĩ chúng tôi cũng trả không thiếu, cậu rời đi đi, hai nhà hoàn toàn cắt đứt, đừng làm phiền đến nó và tiểu Họa. Còn về đứa bé, đừng nói với tôi cậu không đoán ra tác giả cái thai trong bụng nó là ai nhé? Mấy tháng trước nó vẫn còn ở cùng cậu đấy." Sở Minh dừng lại, ném cho Tần Tranh một cái nhìn coi thường.
"Bé con của hai người, tôi sẽ chăm sóc, dạy dỗ tử tế. Đừng xuất hiện trước mặt Sở Du, đừng phá vỡ cuộc sống mới của nó." Sở Minh phát tiết một hồi, xả hết những uất ức thay em trai, sau đó mới thả tay ra khỏi cổ áo Tần Tranh, phủi phủi tựa như vừa chạm vào một thứ ôn dịch rồi mới lập tức đi khỏi.
Tần Tranh nhìn bóng lưng của Sở Minh rời đi. Hắn nuối tiếc, hắn hối hận. Nhưng hắn biết hiện tại Sở Du sống tốt hơn rất nhiều. Ánh mắt cậu trong sáng, không có bi thương u buồn, không có đè nén, không có căng mình chiến đấu với quá khứ.
Hắn còn mong cầu gì nữa?
Người hắn yêu sống tốt, vui tươi như thế, trong trẻo như thế là quá tốt rồi! Nếu hắn là sự đe dọa đến bình an của cậu thì hắn phải tự biến mất, rời khỏi cuộc đời cậu chính là cách hắn bảo vệ bảo bối của hắn. Bao năm cậu hi sinh vì hắn, chịu đựng đau khổ vì hắn còn được, hắn chẳng nhẽ lại không làm được vì cậu. Hắn phải vui mừng mới đúng, vì ít nhất hắn còn có thể làm điều gì đó cho cậu, xứng với những gì cậu đã làm cho hắn.
Buông tay thôi Tần Tranh, mọi chuyện đã kết thúc, Sở Du bắt đầu một cuộc sống mới, một ký ức mới, những mối quan hệ mới mà không có mày. Cũng đáng lắm, Tần Tranh.
.
.
.