Chương 13
Tác giả: Gió
Biên tập: Raph
---
Bụng quặn thắt theo cơn, hai lần dọa sảy trong chưa đầy ba tháng, Sở Du tự hiểu bé con trong bụng đang ở tình thế vô cùng nguy hiểm. Mặc kệ con tim đang tan nát, cõi lòng đau đến chết lặng, cậu cố gắng tìm số của Lệ Liên Thành trên màn hình cảm ứng Oled của điện thoại di động.
Đầu dây bên kia vừa thông, Sở Du vội nói:
"Liên Thành... Ưm a...Quay lại.... Em... đau quá..." Cậu vô lực buông điện thoại ra, nằm gục trên sàn nhà rên rỉ, mặc kệ Tần Tranh đang hốt hoảng hỏi cậu.
Cơ chế tự bảo vệ của Sở Du đã được khởi động, nó nhận ra chủ nhân của thân thể này bị tổn thương nghiêm trọng bởi "giọng nói" này, nên nó tự động biến "giọng nói" đó thành những âm thanh ù ù vô nghĩa với hệ thần kinh trung ương. Cho nên, mọi lời nói của Tần Tranh, Sở Du đều không nghe được dù chỉ là một âm.
"Ư...ư..." Sở Du ôm bụng chặt hơn, nằm co quắp như con tôm trên sàn, vòng tay ôm lấy bụng như bao bọc một báu vật. Bụng cậu đau vô cùng, từng đợt co thắt khiến cậu run rẩy, cậu cảm nhận được bé con đang di chuyển, đang đi xuống. Không, không thể, cầu xin con, ở lại với cha. Đừng đi, đừng đi, cầu xin con. Nhưng cơn đau cứ mãi dồn dập, ngày càng dày hơn.
Tần Tranh nôn nóng hỏi Sở Du nhưng dường như trong thế giới của cậu người tên Tần Tranh bị biến mất hoàn toàn. Hắn sốt ruột nhìn người mình yêu thương nằm trên đất, dù hắn cố gắng gọi thế nào cậu cũng không đáp lời hắn.
Quần của Sở Du ướt sũng, bụng phập phồng trong vòng tay cậu, cậu đau đến mức các cơ bắp căng ra, nhưng không dám ôm mạnh bụng của mình. Tựa như đang ôm một khối cầu bằng thủy tinh mỏng, chỉ cần hơi dùng sức quả cầu sẽ vỡ tan.
Cơn đau dữ dội, trào lên như sóng thủy triều, nhưng cậu tình nguyện cảm nhận cơn đau, đau hơn nữa cũng được, chỉ cần đừng mang con cậu đi. Bé con chưa đủ tháng, bé bỏng biết bao, yếu ớt biết bao.
Hơn năm tháng, trên hình siêu âm, bé con dài hai mươi lăm centimét, nặng bốn trăm gram, và trên người phủ một lớp lông tơ để giữ ấm, bé con bắt đầu biết mút tay. Nhưng chưa đủ, bé con còn cần bốn tháng nữa để chuẩn bị hoàn hảo cho sự ra đời của mình. Năm tháng, còn quá sớm, vậy nên con hãy ngoan ngoãn tiếp tục ở trong "ngôi nhà" êm ái mà cha tạo nên, bơi trong làn nước ấm áp thêm một thời gian nữa nhé. Sở Du khao khát, nhưng đáp lại cậu là sự di chuyển xuống dưới của thai nhi ngày một rõ, cơn đau ngày càng dày và mạnh hơn.
Lệ Liên Thành rời đi chưa được bao lâu, vốn tâm lý cứ thấp thỏm không yên cho nên hắn đi như rùa bò trên đường. Vừa nghe được điện thoại, hắn tức tốc quay đẩu xe trở về biệt thự của Tần gia, trong quá trình không quên sắp xếp người tại bệnh viện.
Hắn lao vào cửa, tưởng như bản thân lập kỷ lục chạy một trăm mét thế giới khi chạy lên tầng. Mắt hắn đỏ ửng khi nhìn thấy Sở Du đang nằm rên rỉ trên mặt đất, máu chảy ướt trang phục,.
Lệ Liên Thành liền lập tức ôm cậu ra xe. Tần Tranh chạy theo, hắn quá ngỡ ngàng, hoảng hốt chỉ lo hỏi han Sở Du mà không nghĩ ra, với Sở Du lúc này, quan trọng nhất là đến bệnh viện.
"Ưm...đau quá...bụng..không...thoải..mái..." Sở Du rên rỉ, mày trán nhíu chặt, ý thức dần tản đi mất.
"Aaa...." Một cơn đau bén nhọn ập đến khiến Sở Du phải uốn cong người lại để chống chịu. Tần Tranh và Lệ Liên Thành mồ hôi lạnh chảy thành giọt.
"Liên ...ưm... bằng giá nào cũng... cũng phải giữ....giữ được.... Aaa!" Sở Du thều thào giữa các cơn đau.
"Yên tâm, dù trả giá bằng cái mạng này tôi cũng giữ con cậu an toàn."
"Bụng... đau quá....Ư... không được! A..." Tay Sở Du siết chặt tay nắm trên ô tô đến trắng bệch, cả người căng cứng. Tần Tranh không ngừng vuốt ve bụng, giúp y trấn an bé con.
Bụng cậu tựa như bị ai siết chặt rồi lại nghiến vụn thành từng khúc. Phần lưng tựa như bị một lực lượng vô hình vặn thắt, từ từ xoắn lại cho đến tận khi cậu chẳng thể hít thở nữa mới thả cho câu một tia sự sống, để rồi chuỗi hành hạ ấy lại tàn nhẫn lặp đi lặp lại, một lần lại một lần.
Cậu tựa như một kẻ tử tù, vì phạm tội tày đình mà bị hành hình, từng đao từng đao bổ xuống tới khi sức tàn lực kiệt.
Thế nhưng trong chuỗi hành hạ không nhìn thấy điểm dừng ấy, chỉ một điều rõ ràng trụ lại ý thức của Sở Du. Cậu dùng sức bám lấy góc áo người áo trắng trước mặt.
"Liên...Thành...anh...nhất định...phải cứu con em! Nhất định!" Sở Du gằn từng từ trong khi gồng mình lên chống chịu với cơn đau.
"Sở Du, cố gắng lên!" Lệ Liên Thành dùng sự chuyên nghiệp của người làm bác sĩ mà trả lời Sở Du. Thế nhưng dưới cương vị chẳng khác gì người thân Sở Du, cậu lại chẳng thể cho người kia một lời hứa chắc chắn.
"Nhanh một chút." Tần Tranh ôm Sở Du trong lòng, giục Lệ Liên Thành.
"Cứu....đứa nhỏ! Aa... đau quá...ưm..." Mồ hôi của Sở Du chảy ướt đẫm. Thời gian từ nhà Sở Du đến bệnh viện thành phố khoảng hai mươi phút, Lệ Liên Thành chỉ dùng một nửa thời gian, vậy mà tới lúc được bế nhấc lên cáng để đẩy vào khoa sản, mặt Sở Du đã tái nhợt không còn chút máu huyết nào.
Máu chảy thấm ướt quần, cùng tấm drap trải giường màu trắng của cáng y tế, tạo nên sự đối lập vừa hoa mỹ vừa gay gắt. Trên cáng của bệnh viện, bao nhiêu sinh mệnh đã được cứu sống, bao nhiêu sinh mệnh đã mất đi?
Máu chảy rất nhiều, theo mỗi lần Sở Du gồng người chịu đau lại chảy ra thêm một ít, cậu thấy bụng mình trụy nặng xuống...giống như lúc Chân nhi sắp sinh.
Vào đến khoa sản, Sở Du được chuyển lên ghế sinh sản được thiết kế phù hợp với chức năng, hai chân cậu tách ra, gác lên hai thanh gác chân đã được y tá điều chỉnh độ cao hợp lý.
Dưới hạ thể càng ngày càng ướt, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp phòng.
Sở Du cảm thấy bé con đang cố gắng phá tan chiếc bụng của cậu để chen ra ngoài, cố gắng tóm lấy bất cứ cơ quan nội tạng nào chắn đường nó để tìm thấy một tia lối thoát.
Sở Du không ngừng thở dốc, hơi thở ngày càng dồn dập và đứt đoạn: "Đau....Aaa."
Cậu cảm thấy hạ phúc trướng căng, cả người hơi gồng lên tạo khoảng cách giữa ghế ngồi và mông, hai tay nắm chặt thanh bám đến mức các đầu ngón tay trở nên trắng bệch, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Ựm..."
Sở Du với tay, yếu ớt quơ quào lung tung, cuối cùng bắt được vạt áo blouse của Lệ Liên Thành, cậu yếu ớt nói:
"Cứu con em!"
Tại phòng sinh, Lệ Liên Thành sốt ruột nhìn bác sỹ sản khoa khám cho cậu. Bác sỹ lắc đầu nhìn Lệ Liên Thành.
"Thai nhi quá yếu, dọa sảy nhiều lần, rất tiếc nhưng chúng tôi phải thông báo, hiện tại đã không còn có tim thai..."
Tần Tranh lao đến nắm tay Sở Du.
"Không sao, chúng ta còn trẻ, còn có thể sinh tiếp."
Sở Du không đáp lại hắn, trong cơn đau như xé lòng, cậu tuyệt vọng cảm nhận hài tử đang trôi ra khỏi bụng mình. Không! Rõ ràng là bé con vẫn còn trong bụng cậu, cậu không thể mất bé con được.
Cả người gồng lên cong cứng, Sở Du bắt đầu co giật, bụng cậu dao động dữ dội, tay chân không tự chủ run lên bần bật, nhưng ý thức thì hoàn toàn thanh tỉnh.
Người ta tiêm thuốc an thần cho cậu, cơn co giật bắt đầu giảm xuống, nhưng bé con vẫn ở trong bụng.
"Cơn co quá yếu, tôi sẽ ép bụng!"
"Hài tử mất rồi, lưu lại trong tử cung quá lâu sẽ gây nhiễm độc ngược khiến cơ thể mẹ nguy hiểm!"
Không, đừng, đừng ép con tôi, bé vẫn còn trong bụng tôi mà, chỉ cần còn ở trong bụng bé sẽ vẫn sống.
Không, không cho phép các người hại con tôi!
Nội tâm Sở Du gào thét, nếu hét ra được có lẽ cậu đã hét đến bật máu. Nhưng cậu quá mệt, cả cơ thể mềm nhũn, trơ mắt nhìn bác sĩ đè ép lên bụng, ép con ra.
Sở Du cảm thấy tâm, thân mình đều theo cái trượt được cảm nhận rõ ở hạ thể mà đi mất. Linh hồn rời đi, thể xác này lưu lại nhân gian chỉ là một vật thể rỗng.
Sở Du như một kẻ chết đuối bị mắc kẹt dưới những cơn sóng, càng vùng vẫy chống lại càng chỉ khiến mình càng chìm sâu. Sự thẳm sâu của biển cả càng ngày càng bủa vây, cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là sợ hãi để rồi bị biển cả nuốt trọn, hoặc là buông xuôi để chờ cho cơn sóng dữ đi qua.
Cơn đau này rõ ràng là thật! Rõ ràng cậu đã cảm nhận được sự quẫy đạp của bé con.
Nó ở trong bụng cậu, mỗi tấc nó đi ra khỏi cơ thể, cậu đều cảm nhận được rõ ràng. Áp lực đầu thai nhi thúc vào hậu huyệt khiến toàn bộ nội tạng trong cơ thể cậu đều căng lên, đau đớn xé rách.
"Á aaaa." Hài nhi bị lực tác động từ bên ngoài cũng đã tới huyệt khẩu. Rút cục, cơn co thắt cuối cùng kéo tới, từ đủ mọi áp lực bên trong lẫn bên ngoài, đầu nó, vai nó, rồi cả cơ thể đứa bé tựa như chú cá nhỏ trượt ra khỏi rãnh nước trôi ra.
Rõ ràng đến vậy! Nhưng họ lại bảo rằng, con của cậu đã không còn ư?
"Để tôi nhìn con, cầu xin anh!" Sở Du mong manh hướng về phía Tần Tranh đang ôm một bọc vải trắng nhem nhuốc máu.
"Cầu anh." Giọng Sở Du khản đặc, Tần Tranh thấy chua xót, quai hàm cứng lại nhưng hắn quyết tâm quay người đi. Hắn không thể để Sở Du bị ám ảnh được.
"BA MƯƠI PHẦN TRĂM CỔ PHẦN TẦN THỊ!" Sở Du dùng hết sức bình sinh gào lên, giọng nói vì hậu sản yếu ớt mà khàn đặc, như ngọc châu vỡ vụn.
"Sở Du, anh..."
Không đợi Tần Tranh nói hết, Sở Du đã nhào người hướng về phía Tần Tranh, ngay cả bác sĩ cũng không kịp trở tay.
"Tôi sẽ chuyển cho anh! Tôi sẽ chấp nhận hết! Ly hôn! Cái gì cũng được! Tôi sẽ không làm phiền anh và Mạnh Hàn Y nữa!" Là kế hoạch hay là hư tình giả ý gì cũng được, Sở Du cậu không cần.
"Cầu anh!" Sở Du yếu ớt nói, cho tôi nhìn con lần cuối thôi. Thế nhưng cậu chỉ có thể vô lực nhìn Tần Tranh bế bé con đã về với Chúa rời đi.
Một đêm dày vò, Sở Du lạnh lẽo nằm trên giường, tất nhiên, cậu không ngủ được, cả người mệt đến cùng cực. Uể oải mở mắt nhìn trần phòng bệnh, mọi thứ xung quanh đều không tác động được đến cảm xúc của cậu. Khi bất lực tột cùng, con người ta trở nên uể oải, mệt mỏi, chỉ muốn nằm im mãi mãi, không suy nghĩ, không cảm nhận, như vậy có giúp nỗi đau vơi đi chút nào không?
Tần Tranh trở lại, im lặng ngồi ở ghế cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay gầy gò, lạnh toát của Sở Du.
Hắn xót xa, bé con bé bỏng nằm lọt trong tay hắn, hắn quỳ trước hình hài bé nhỏ lặng lẽ rơi nước mắt, những giọt nước mắt đau khổ, chua xót nhất trong cuộc đời hắn. Một bước sai vạn bước sai, hắn ngỡ bản thân có năng lực nhìn người, hắn kiêu ngạo vào khả năng của bản thân, hắn không nghe lời người ngoài, khư khư cố chấp, để đến hiện tại hối hận cũng vô dụng. Thế giới không thể có cỗ máy thời gian, nên những lỗi lầm đã gây ra không thể sửa chữa được, những sai lầm của hắn lại không ứng lên một mình hắn.
Sở Du nằm trên giường bệnh. Điện thoại đang phát bài "Hush little baby" chậm rãi, êm ái.
"Hush, little baby, don't say a word,
Papa's going to buy you a mockingbird.
If that mockingbird won't sing,
Papa's going to buy you a diamond ring.
If that diamond ring turns brass,
Papa's going to buy you a looking glass.
If that looking glass gets broke,
Papa's going to buy you a billy goat.
If that billy goat won't pull,
Papa's going to buy you a cart and bull.
If that cart and bull turn over,
Papa's going to buy you a dog named Rover.
If that dog named Rover won't bark,
Papa's going to buy you a horse and cart.
If that horse and cart fall down,
You'll still be the sweetest little boy in town.
So hush little baby, don't you cry,
Daddy loves you and so do I."
"Suỵt, con yêu bé bỏng, im lặng nào
Ba sẽ mua cho con một con chim sáo
Và nếu chú sáo đó không hót
Ba sẽ mua cho con một cái nhẫn kim cương
Và nếu chiếc nhẫn kim cương đó chuyển thành đồng thau
Ba sẽ mua cho con một cái gương soi
Và nếu cái gương soi bị vỡ
Ba sẽ mua cho con một con dê đực
Và nếu con dê đực không kéo đồ được
Ba sẽ mua cho con một con bò đực và xe bò
Và nếu chiếc xe và con bò bị lật
Ba sẽ mua cho con chú chó đặt tên là Rover
Và nếu chú chó Rover không sủa
Ba sẽ mua cho con một con ngựa và cỗ xe
Và nếu con ngựa và cỗ xe ngã xuống
Con vẫn sẽ là đứa trẻ bé bỏng đáng yêu nhất thị trấn này
Suỵt, con yêu bé bỏng, ba yêu con và ba cũng yêu con."
Lệ Liên Thành chạy tới khi máy monitor của Sở Du kêu vang báo hiệu huyết áp còn 70/40 mmHg*
Ba bác sĩ đầu ngành về sản khoa lập tức được gọi đến, không nói hai lời, đưa cặp táp cho y tá, tiến vào phòng chuẩn bị phẫu thuật.
"Băng huyết sau sinh non, huyết áp 70/30, đã rơi vào tình trạng shock mất máu, đang xả dịch tự do, truyền gấp một đơn vị máu toàn phần, đã bolus Acid tranexamic 1g." Một y tá bước nhanh theo ba vị bác sỹ báo cáo sơ bộ tình hình của Sở Du.
Ba bác sỹ rảo bước vào phòng chuẩn bị mổ cấp cứu.
Gần tám tiếng sau, cánh cửa phòng mổ mở ra, Sở Du mặc quần áo bệnh nhân, nằm trên giường, tái nhợt, gầy gò, lông mi dài nhắm chặt, hôn mê sâu.