Thiêu Tâm

Chương 28



Khi nghe lại cái tên này sau một tháng trời, Phó Nam Ngạn chợt sững lại trong giây lát. Giọng nói quen thuộc mà xa lạ quanh quẩn bên tai, là của bệnh nhân và Trì Chiếu đang hàn huyên với nhau. Chất giọng trong trẻo của thanh niên truyền đến, khiến ngón tay Phó Nam Ngạn hơi cong lại, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Những cảm xúc sâu tận đáy lòng dần dâng lên, Phó Nam Ngạn rũ mắt, không hiểu sao lại nhớ về đôi bàn tay thường ngày giúp anh chườm mắt của Trì Chiếu, vừa ấm áp, lại dịu dàng, động tác lúc nào cũng cẩn thận như vậy.

Nhiệt độ cơ thể của Trì Chiếu dường như còn cao hơn người khác một chút, bởi bất kể lúc nào tay cậu cũng nóng, mỗi lần chạm vào đều có thể dễ dàng cảm nhận được. Tay như thế nào thì người như thế đó, Trì Chiếu giống như chiếc lò sưởi vào mùa đông lạnh giá, là ánh sáng tỏa ra trong đêm tối bao trùm, kiên trì, chân thành và nhiệt tình, bị cậu thu hút cũng là chuyện thường tình thôi, là ai thì cũng vậy mà.

Vậy nên, có bạn gái là chuyện bình thường.

Phó Nam Ngạn cố tình phớt lờ cảm xúc trong lòng. Anh nghĩ, vậy cũng tốt, Trì Chiếu cũng không còn nhỏ nữa, tìm được một người bạn gái ở bên cạnh là chuyện tốt. Không phải trước đây thím Triệu cũng từng nói như vậy sao, đây là thứ mà một đứa nhỏ ở độ tuổi của cậu nên có.

Không muốn nghe những tiếng nói trong phòng điều trị nữa, Phó Nam Ngạn nắm chắc gậy dò đường chậm rãi đi về phía văn phòng. Con đường này dường như trở nên vô cùng dài, Phó Nam Ngạn chống gậy từng bước từng bước, nhưng đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi có ai đó bỗng nắm lấy cổ tay anh: “Giáo sư, giáo sư Phó!”

Nỗi nhớ chất chứa lớn dần qua từng ngày, chớp mắt đã qua một tháng. Lúc nhìn thấy Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu cứ vậy đuổi theo mà không nghĩ ngợi. Cậu sợ Phó Nam Ngạn sẽ đi mất, nên đã vô thức nắm lấy cổ tay anh, xúc cảm nơi đầu ngón tay vô cùng rõ ràng. Bước chân Phó Nạm Ngạn chợt dừng lại, Trì Chiếu lại như bị điện giật mà thả tay ra.

Người mình thương nhớ ở ngay trước mắt rồi cuối cùng lại chẳng biết nên nói gì, Trì Chiếu chỉ xoay xoay ngón tay, một lúc sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Ngài… ngài đến kiểm tra phòng ạ?”

Một tháng trôi qua, tự nhủ rằng phải bình tĩnh, nhưng Trì Chiếu lại luôn nhớ về Phó Nam Ngạn.

Lúc ăn nhớ, lúc ngủ nhớ, mà lúc học cũng sẽ nhớ, khi còn liên lạc với nhau thì sẽ không hiểu cảm giác này, nghe thấy tiếng mèo kêu như đang gọi tên anh, rõ ràng biết anh ở đây nhưng lại chẳng thể nào liên lạc được.

Trì Chiếu tỉ mỉ ngắm nhìn lại gương mặt Phó Nam Ngạn, không muốn bỏ qua một chút biểu cảm nào. Vẻ mặt Phó Nam Ngạn rất lạnh nhạt, vốn chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt.

“Ừm, kiểm tra phòng.” Phó Nam Ngạn trả lời. Hai người đều không để ý rằng đây là phòng điều trị, kiểm tra phòng sẽ không ở hướng này.

Lại im lặng mất hai giây, tựa như không có lời nào muốn nói, mà Phó Nam Ngạn lại giống như nhớ ra chuyện gì, lơ đãng hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy, quay video à?”

“À, ừm, đúng vậy, sắp đến sinh nhật chị Chu rồi mà.” Trì Chiếu ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng, giải thích, “Một tuần nữa là sinh nhật chị Chu rồi, chúng tôi đang chuẩn bị cho chị ấy một bất ngờ.”

“Tôi biết rồi.” Phó Nam Ngạn nhanh chóng đáp lại, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lâu ngày không gặp, ngay cả nói chuyện cũng trở nên xa cách, rồi lại không biết nói gì. Trì Chiếu không muốn kết thúc cuộc trò chuyện như vậy, cậu sớm đã chuẩn bị sẵn trong đầu, muốn mời Phó Nam Ngạn đến quay video cùng nhau, nhưng còn chưa kịp mở lời thì Phó Nam Ngạn đã nói trước, “Vậy các cậu quay đi, tôi không làm phiền nữa.”

“Giáo sư ngài…”

Trì Chiếu mở miệng muốn nói tiếp gì đó, nhưng Phó Nam Ngạn đã xoay người đi, dường như không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu nữa, anh nhanh chóng cầm gậy rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.

Giáo sư Phó cứ vậy mà đi mất, trong lòng Trì Chiếu tràn đầy tiếc nuối. Mặc dù hai người đã tính toán đâu ra đấy nhưng đến cùng cũng chỉ nói được vài câu, cậu không cam lòng. Kết thúc buổi quay, Trì Chiếu lại nhắn Wechat cho Phó Nam Ngạn, tìm từ một lúc lâu, cậu mới hỏi anh có muốn quay video chúc phúc cho Chu Nhược Dao không. Nhưng mãi đến tối lúc đi ngủ, Phó Nam Ngạn mới trả lời tin nhắn.

[Không cần đâu, các cậu làm đi.]

Trì Chiếu vội nhắn: [Vài câu thôi cũng được, không phiền đâu ạ.]

Phó Nam Ngạn vẫn như cũ: [Thôi.]

Phải đợi rất lâu mới có được cơ hội tiếp xúc với Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn cho anh, nói với anh rằng quay một câu thôi cũng được, hoặc chỉ cần viết một mảnh giấy chúc thôi. Đây đã là yêu cầu rất thấp rồi, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn từ chối, anh nói bản thân không thể hoà nhập với những thứ này của thanh niên, một thầy giáo tham gia sẽ làm mất vui.

Lời này nói ra có hơi xa lạ, nhân duyên của Phó Nam Ngạn vẫn luôn rất tốt, anh dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, các sinh viên đều kính trọng anh, nhưng chắc chắn sẽ không sợ anh. Giáo sư Phó trong lòng các sinh viên vẫn luôn có một vị trí rất cao, mọi người chỉ mong sao có thể trò chuyện với anh nhiều hơn, không một ai có thể không ghét bỏ lời chúc phúc của anh cả.

Buổi tối nằm trên giường, Trì Chiếu có hơi khó ngủ. Cậu xem đi xem lại cuộc trò chuyện với Phó Nam Ngạn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.



Giáo sư Phó bình thường sẽ không như vậy, anh rất hiếm khi tỏ ra lạnh lùng như thế, cho dù lúc từ chối cậu cũng không nói lời gì nặng nề. Mà lúc vừa bị từ chối, Trì Chiếu tìm anh trên Wechat vì chuyện của khoa, thái độ của anh cũng không quá lạnh nhạt, trước nay anh vẫn luôn phân biệt rõ ràng công việc và tình cảm.

Phó Nam Ngạn rất tốt với học sinh, cho dù thế nào cũng sẽ không từ chối việc nhỏ như quay lời chúc sinh nhật, trừ khi…

Trì Chiếu khó hiểu chớp chớp mắt, không lẽ mình đã làm gì phật lòng giáo sư Phó rồi sao?



Sau đó Trì Chiếu lại thử liên lạc với Phó Nam Ngạn lần nữa, lần này Phó Nam Ngạn không từ chối mà vui vẻ đồng ý quay video cho Chu Nhược Dao. Anh không để Trì Chiếu giúp mình, trực tiếp quay lại rồi gửi vào hòm thư của Trì Chiếu. Video chỉ kéo dài hai mươi mấy giây nhưng rất có thành ý, anh gửi rất nhiều lời chúc đến Chu Nhược Dao, giọng nói êm dịu, nhưng thái độ với Trì Chiếu vẫn rất lạnh nhạt.

Tư liệu video rất nhanh đã thu thập xong. Vào đêm trước ngày sinh nhật của Chu Nhược Dao, Trần Khai Tế đã chỉnh lại video. Hắn làm rất nghiêm túc, mỗi một khung hình đều là tấm lòng, còn tự đàn tự hát phối thành nhạc nền. Hắn bàn bạc ổn thoả với giáo viên hậu cần của khoa, rằng sẽ chiếu nó lên máy chiếu trong văn phòng sau khi tan làm vào tối hôm sau, chuẩn bị một bất ngờ cho Chu Nhược Dao.

Nói là bất ngờ nên chắc chắn phải được giấu kín từ đầu, tất cả mọi người đều phối hợp rất ăn ý, mãi cho đến buổi chiều ngày sinh nhật, Chu Nhược Dao vẫn không biết Trần Khai Tế sẽ chuẩn bị món quà này tặng mình. Vào buổi trưa, lúc hai người ăn cơm cùng nhau, Chu Nhược Dao cứ ngỡ rằng đây đã coi là đón sinh nhật cùng cô rồi. Nhưng buổi tối lúc tan làm, Trần Khai Tế lại gửi tin nhắn cho cô, nói: “Đừng đi vội, chị đến văn phòng một chuyến đi.”

“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Chu Nhược Dao khó hiểu, vốn chẳng nghĩ theo hướng này. Cô đến văn phòng rồi mới phát hiện đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ có máy chiếu ở chính giữa đã được đặt xuống, trên màn hình nhấp nháy ánh sáng lấp lánh.

Trần Khai Tế ấn nút bắt đầu, mở đầu video chiếu rất nhiều ảnh, toàn là hình của Chu Nhược Dao, có những tấm chụp lại dáng vẻ nghiêm túc trong chiếc áo blouse, cũng có những tấm chụp lại nụ cười xán lạn thường ngày, rất nhiều tấm được làm thành phim, toát lên cảm giác ấm áp của thời gian lặng lẽ trôi qua.

Sau một loạt những tấm ảnh lướt qua là lời chúc phúc của mọi người, càng làm những tấm ảnh nổi bật thêm, ngụ ý rằng từ nay về sau, tất cả những cảm xúc nằm trong video sẽ không bao giờ vụt tắt. Đến cuối cùng là một đoạn mà bản thân Trần Khai Tế tự ghi lại, không có thứ gì sặc sỡ, hắn ở trong màn hình mặc áo blouse vươn tay về phía Chu Nhược Dao bên ngoài màn hình, nở nụ cười chân thành nhất của một chàng trai, nói với cô một câu: “Chúc mừng sinh nhật.”

Món quà này từ trong ra ngoài đều chứa đầy thành ý, có tấm lòng hay không cũng có thể cảm nhận được. Từ khoảnh khắc nhìn thấy video, khoé mắt Chu Nhược Dao đã đỏ hồng lên rồi. Hai người ôm chặt lấy nhau, Trì Chiếu ngồi bên cạnh cũng thở phào một hơi.

Chỉ sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra nên Trì Chiếu đã ở đây suốt toàn bộ quá trình phát video, bây giờ video đã phát xong, tiếp đó cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến cậu nữa, dù sao cặp tình nhân người ta cũng đã đến lúc âu yếm bên nhau rồi, còn ở lại nữa sẽ trở thành cái bóng đèn mất. Trì Chiếu rời khỏi văn phòng, tình cờ gặp lại bệnh nhân đã góp vui lúc cậu quay video ngày hôm ấy.

“Đây không phải là bác sĩ Tiểu Trì sao!” Vị bệnh nhân đó cười cười chào hỏi với cậu, “Cậu đã quay video xong chưa?”

“Tôi quay xong rồi, cũng vừa mới phát xong.” Trì Chiếu trả lời qua loa, lại hỏi anh ấy, “Anh đến có chuyện gì sao? Bây giờ các bác sĩ đều đã tan làm cả rồi, có chuyện gì anh có thể nói trước với tôi.”

“Tôi chỉ tuỳ tiện xem thôi, không phải nãy nghe thấy bên này vừa reo lên sao.” Bệnh nhân đó lắc đầu, lại quan sát Trì Chiếu từ trên xuống dưới, trêu chọc hỏi cậu: “Thế nào, bạn gái thấy video đó có cảm động không? Có thích món quà này không?”

“Chắc chắn là thích rồi, Tiểu Trần rất có thành ý, nếu là tôi tôi cũng cảm động.” Ngày hôm đó, lúc quay video hai người cũng có nói chuyện qua lại vài câu. Trì Chiếu chỉ chỉ về phía cửa phòng đang đóng chặt bên cạnh, như đột nhiên nhớ ra gì đó, “À đúng rồi, đôi tình nhân người ta đang thân mật bên trong đấy, anh đừng có vào làm phiền nhé.”

Ngờ đâu bệnh nhân đó lập tức ngẩn người: “Tiểu Trần gì, cặp đôi gì? Không phải là cậu quay cho bạn gái cậu à?”

Trì Chiếu lại càng sững sờ: “Không phải, ai nói đó là bạn gái tôi?”

Bệnh nhân lắc đầu, vẻ mặt vô tội, đến bây giờ cả hai mới biết rằng là ông nói gà bà nói vịt: “Chịu đó! Hôm ấy lúc tôi nói vậy với giáo sư Phó, anh ấy cũng không phản bác lại tôi!”

… Hiểu lầm này lớn rồi đây, nghe đến cái tên Phó Nam Ngạn, đầu óc Trì Chiếu đột nhiên ong một tiếng.

Cậu dường như đã biết hôm đó tại sao Phó Nam Ngạn lại có thái độ lạnh nhạt như vậy rồi, không lẽ anh ấy lầm tưởng rằng sau khi cậu tỏ tình bị từ chối thì đi tìm người khác thay thế?!

Không thể để giáo sư Phó hiểu lầm như vậy được.

Nghĩ vậy, Trì Chiếu vội vàng giải thích cho bệnh nhân trước, giải thích xong vài câu lại vội vàng chạy về phía văn phòng của Phó Nam Ngạn. Trên đường đi, cậu không ngừng nghĩ đi nghĩ lại xem lát nữa nên giải thích thế nào cho anh. Lúc đến cửa văn phòng của Phó Nam Ngạn, cậu lại không biết nên nói gì.

Trì Chiếu đứng do dự ngoài cửa một lúc mới đưa tay gõ cửa. Phó Nam Ngạn đang ngồi lặng yên trong văn phòng, Trì Chiếu đã lâu không ở gần anh thế này nên tim đập có hơi nhanh.

Mãi đến khi Phó Nam Ngạn hỏi “là ai đang ở đó” hai lần, cậu mới lên tiếng gọi “giáo sư Phó”.



Nghe thấy giọng nói là của Trì Chiếu, Phó Nam Ngạn hơi nhíu mày lại, trong lòng Trì Chiếu cũng theo đó mà hơi khó chịu, đầu óc rối bời. Cậu không nghĩ ngợi gì mà lên tiếng: “Đoạn video ngày hôm đó là do tôi giúp Trần Khai Tế quay.”

Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi làm Phó Nam Ngạn nghe không hiểu, anh hỏi lại, “Cái gì?”. Trì Chiếu hít sâu một hơi, lúc này mới sắp xếp lại từ ngữ: “Tôi chỉ muốn giải thích với ngài một chút, ngài có lẽ đang hiểu lầm rồi. Trần Khai Tế với chị Chu Nhược Dao mới là một đôi, cái video đó là quà sinh nhật mà Trần Khai Tế chuẩn bị cho chị Chu, tôi chỉ giúp cậu ấy một tay thôi, chị Chu với tôi không phải là người yêu.”

Trì Chiếu có lẽ hơi kích động, cậu cố gắng nói chậm lại, nhưng vẫn hơi lắp bắp. Nói xong, cậu căng thẳng nhìn Phó Nam Ngạn, chờ đợi phản ứng của anh, mà Phó Nam Ngạn im lặng một hồi, cuối cùng chỉ hỏi bốn chữ: “Còn gì nữa không?”

“Còn…”

Giọng điệu của Phó Nam Ngạn rất lạnh lùng, còn của Trì Chiếu lại hơi ngập ngừng.

Đúng rồi, còn gì nữa đây? Thật ra cậu không cần phải giải thích mấy cái này cho Phó Nam Ngạn, dù gì giữa hai người cũng không có bất kì quan hệ nào, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu lại cảm thấy khó chịu, trong lòng từ từ chùng xuống, ngực hơi nhức nhối.

Trì Chiếu vô thức tiến lên hai bước, nói: “Còn nữa… tôi thích ngài.”

Cậu đúng thật là vò mẻ chẳng sợ nứt.

Tỏ tình một lần cũng là tỏ tình, hai lần cũng là tỏ tình, dù sao cũng đã từng nói ra rồi, không có gì phải sợ cả. Phó Nam Ngạn hơi nhíu mày: “Cậu không cần giải thích với tôi mấy thứ này, chuyện đó không liên quan gì đến tôi.”

“Không, tôi phải giải thích.” Trì Chiếu lại tiến thêm hai bước, đứng ngay trước mặt Phó Nam Ngạn.

Cậu biết mối quan hệ của cả hai chưa đến bước này, nên cũng chẳng có tư cách gì để giải thích với Phó Nam Ngạn. Cậu không đoán ra được suy nghĩ của anh, nhưng cậu biết anh đang hiểu lầm cậu và cậu không muốn như vậy.

“Tôi không muốn ngài hiểu lầm tôi.” Trì Chiếu nghiêm túc nói, “Ngài có thể không thích tôi, nhưng trái tim tôi sẽ luôn đặt ở nơi ngài, không thay đổi.”

Lúc nói đến đây, bầu không khí đã trở nên im lặng, Phó Nam Ngạn hơi rũ mắt xuống, giống như không muốn nói về chủ đề này, nhưng Trì Chiếu lại rất muốn nói ra cảm xúc của mình. Thứ cảm xúc ấy đọng lại trong lòng, chất thành đống sẽ rất khó chịu, cậu ghét sự lảng tránh và thờ ơ của Phó Nam Ngạn dành cho cậu: “Ngài bảo tôi trở về bình tĩnh lại, tôi cũng đã bình tĩnh lại rồi, nhưng tôi bình tĩnh một tháng trời cũng không thể bình tĩnh hoàn toàn, bởi mỗi lần nghĩ đến ngài, trái tim tôi lại như lửa đốt. Tôi thật sự rất thích ngài, tôi… tôi…”

Khi cảm xúc kích động, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, Trì Chiếu ngập ngừng “tôi… tôi…” lúc lâu, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động. Vẻ mặt Phó Nam Ngạn vẫn rất bình tĩnh, còn mắt Trì Chiếu lại hơi đỏ, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng nói một câu: “Dù sao tôi vẫn thích ngài.”

Thứ tình cảm này quá đỗi mãnh liệt, tình yêu của tuổi trẻ là không thể che giấu. Trì Chiếu gần như say mê nhìn Phó Nam Ngạn, giọng nói run run, còn Phó Nam Ngạn chỉ khẽ thở dài, như cũ nói: “Cậu vẫn còn quá nhỏ.”

“Tôi không nhỏ!” Trì Chiếu lập tức phản bác, cậu cực kì ghét Phó Nam Ngạn nói tuổi cậu nhỏ tuổi, đây là một điểm ranh giới mà cậu không thể vượt qua, “Vì sao ngài lại nói tôi nhỏ tuổi chứ? Tôi chỉ nhỏ hơn ngài mười tuổi, nhưng tôi không phải là trẻ con, tôi biết mình thích cái gì, tôi hiểu rõ tình cảm của mình, tôi thích ngài.”

“Cậu biết?” Phó Nam Ngạn hơi nhướn mày, giọng điệu hơi kì lạ.

“Tôi biết, tôi hiểu.” Trì Chiếu lập tức đáp lại.

Hơi thở của cậu rất nặng nề, đôi mắt đỏ rực, giọng thì nghẹn lại, cậu chắc như đinh đóng cột nói “Tôi là người trưởng thành.” Đây là một loại cảm xúc vừa cố chấp vừa mãnh liệt, càng phủ nhận thì càng kiên định. Trì Chiếu cắn chặt răng, giống như chú cún con đang khát khao điều gì, ra sức vẫy chiếc đuôi. Ngay sau đó Phó Nam Ngạn đột nhiên đứng dậy, đặt tay lên vai cậu.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Trì Chiếu bị ép sát vào bức tường phía sau.

Cơn đau truyền đến từ bả vai, bàn tay Phó Nam Ngạn ra sức siết chặt bả vai cậu.

Đau đớn, tê dại, theo sau đó là nhịp tim tăng dần, vô số cảm giác đột ngột ập tới trêu chọc thần kinh mẫn cảm của Trì Chiếu. Chân Trì Chiếu mềm nhũn cả rồi, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra Phó Nam Ngạn còn có một mặt này. Vẻ mặt giáo sư Phó vẫn lạnh lùng, đôi mày hơi nhăn lại, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng thường ngày, động tác tay cũng vô cùng mạnh mẽ mà không cho phép cự tuyệt.

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Trì Chiếu, nóng như lửa đốt, trên da Trì Chiếu bắt đầu nổi một lớp gai ốc. Cậu trước nay chưa từng phải chịu kiểu áp chế như này, cho đến lúc này mới nhận ra câu nói “Lúc học đại học có học chút võ thuật” của Phó Nam Ngạn không phải để doạ người, anh có thể dễ dàng trói buộc cậu, khiến cậu không thể nào thoát ra.

“Giáo sư Phó…” Trì Chiếu vô thức gọi tên anh, giọng nói hơi run.

Phó Nam Ngạn không để ý, chỉ tiếp tục dùng tay bóp chặt bả vai cậu. Bàn tay nóng bừng, đầu ngón tay dùng sức, không rõ trong giọng nói của Phó Nam Ngạn đang mang theo cảm xúc gì, anh hỏi: “Cậu thật sự hiểu sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv