Ninh Mông đói bụng quá nên ăn hết sạch bát mì lớn, cũng cảm thấy khỏe lên nhiều. Cố Thừa Hiên thấy cô ăn đến mức bụng phình lên, liền lấy khăn giấy đưa cho cô: “Em lau miệng đi, anh sẽ thu dọn dùm em”.
“Vậy em đi ngủ trước nha, hôm nay mệt mỏi quá”- Ninh Mông lau miệng qua loa, đứng dậy lê dép chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
“Đi dạo một chút đi, đừng ngủ sớm vậy, anh có chuyện muốn nói với em”- Cố Thừa Hiên vừa dọn bát đũa vừa nói với Ninh Mông.
“Dạ”
Cố Thừa Hiên lau dọn phòng bếp thật sạch sẽ, sau đó dùng một tốc độ nhanh nhất để tắm rửa rồi chạy vọt vào phòng ngủ. Lúc anh đi vào, Ninh Mông đang tựa người vào đầu giường xem tivi, dáng vẻ rất mệt mỏi. Anh cười cười, đi qua ôm cô vào lòng, nhè nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt của Ninh Mông: “Em mệt lắm à?”
“À, có một chút…..”- Ninh Mông giật mình nhưng thấy người kế bên là anh, thì yên tâm chôn đầu vào hõm gáy anh.
“Khoan ngủ đã, nghe anh nói hết đã được không”- Cố Thừa Hiên lấy chăn trên giường, trùm lên người hai người, anh một tay đỡ lấy vai cô, một tay lấy gối để dựa sau lưng, điều chỉnh tư thế sao cho hai người thoải mái nhất, rồi mới nói: “Trong khoảng thời gian này em đã có thay đổi rất nhiều”
“Ai rồi cũng phải lớn lên thôi”- Ninh Mông giống như con chó nhỏ dùng mũi cọ cọ vào gáy của anh. “Anh không thích em hiểu chuyện như bây giờ sao?”
“Tiểu Cửu”- Cố Thừa Hiên khẽ vuốt tóc Ninh Mông, môi chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng nói vừa giống như thở dài lại có pha lẫn chút đau lòng nói: “Anh chỉ hi vọng em đối với việc ông nội ra đi mà kiêng cường một chút; nhưng anh không muốn thấy em vì cái được gọi là “một người vợ tốt” mà ủy khuất miễn cưỡng chính mình, biết không?”
“Em không nghĩ đó là ủy khuất chính mình”, Ninh Mông từ trong lòng Cố Thừa Hiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc mà nói: “Có lúc em suy nghĩ, từ nhỏ đến lớn mục đích sống của em là gì? Rời giường, ăn cơm, đến trường, nghỉ ngơi, một ngày liền như vậy trôi qua, tốt nghiệp đại học, ngay cả một việc đúng đắn cũng chưa từng làm. Đã hơn hai mươi tuổi mà còn làm cho người nhà lo lắng cho mình, em cảm thấy mình vô dụng lắm. Em không bắt buộc mình giống người khác xuất sắc, em chỉ hi vọng em có thể không làm anh và người nhà lo lắng cho mình”.
Sauk hi cô nói xong, anh cũng ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng nói: “Ở trong mắt anh, em không phải là người vô dụng, anh cũng không cần em có thể làm được việc gì to lớn. Em là vợ của anh, anh chỉ hi vọng mỗi ngày của em trôi qua thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Em chỉ cần làm một việc giúp anh chính là hãy sống thật vui vẻ là được rồi”.
Ninh Mông nghe xong, nước mắt bỗng chốc lăn xuống. Cô quay sang Cố Thừa Hiên hỏi: “Chẳng lẽ anh sẽ không cảm thấy em giống như một đứa con nít? Không cảm thấy em phiền lắm sao? Tần Vũ Linh trước kia nói…..”
“Người ta nói thế nào là chuyện của người ta, anh chỉ biết em là vợ của anh, anh cảm thấy như vậy là đủ rồi”. Cố Thừa Hiên nghiêng người ôm cô vào lòng, hôn khắp nơi lên mặt cô nói: “Anh chỉ muốn em thật vui vẻ”.
“Thật là ngốc, đừng khóc, không phải anh đã nói là anh muốn mỗi ngày của em thật vui vẻ sao?”- Cố Thừa Hiên hôn lên từng giọt nước mắt của cô, sau đó dùng mu bàn tay lau hết nước mắt trên mặt cô.
Ninh Mông đột nhiên nhào vào người Cố Thừa Hiên, đẩy anh ngã trên giường, cúi đầu, cắn lên má của anh. Cố Thừa Hiên có chút buồn cười quay đầu đi, nói: “Em cầm tinh con chó sao? Hay em cố tình cắn để lưu lại dấu răng trên má anh? Cố tình để ngày mai đám tiểu quỷ kia chê cười anh?”
“Bọn họ dám!”. Ninh Mông nhắm ngay môi của anh hôn xuống, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Nếu bọn họ chọc anh, vậy anh đem bọn họ huấn luyện đến……mức không chọc nổi nữa là được rồi”
“Bây giờ kêu anh huấn luyện bọn họ?”- Cố Thừa Hiên hơi hơi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cô nói: “Lúc trước ai nói anh là bạo quân?”
“A?”- Ninh Mông ghé vào trong ngực của anh, ngón tay nhỏ chơi trên cằm của anh, làm bộ như vô tội nói: “Sao em không nhớ vậy ta? Chồng à, lần sau nếu ai lại dám nói anh như vậy, anh nhất định phải ghi nhớ người đó là ai. Tuy anh đánh nhau rất lợi hại, nhưng võ miệng của em cũng tốt lắm, em sẽ giúp anh nói đến anh ta thương tích đầy mình”.
Một tiếng “Chồng à” từ miệng cô nói ra lọt vào tai anh thì một bộ phận nào đó đột nhiên cứng rắn. Hai người mấy tháng không gặp, lại vừa mới thổ lộ tình cảm xong, lửa tình nồng thắm, lúc này không khí vừa vặn, tư thế lại mờ ám, Cố Thừa Hiên có chút không nhịn được. Anh nắm lấy ót của cô, xoay người một cái, đem người đặt dưới thân, nói: “Tối hôm trước việc anh nói hai chúng ta sinh một đứa trẻ, em suy nghĩ như thế nào?”
“Đó không phải là lời của người say sao?” Ninh Mông nghe anh nói như vậy, cơ hồ là lập tức liền hiểu được ý tứ của anh, mặt bỗng chốc như bị thiêu, có chút ngượng ngùng hỏi anh.
“Không phải”, Cố Thừa Hiên cắn một cái lên mũi cô, nói: “Sau khi tỉnh dậy những gì anh đã nói, anh đã làm gì anh đều nhớ hết, cho nên….”
Ninh Mông cười, vươn hai tay trắng nõn ôm lấy cổ của anh: “Em chưa bao giờ nói là anh say rượu nói linh tinh…..Sinh ra được thì sinh, dù sao sớm hay muộn cũng phải sinh”.
Cô sảng khoái đáp ứng, anh lại ngây ngẩn cả người, cô thấy bộ dạng ngây ngốc của anh, không khỏi buồn cười, chủ động kéo tay anh để lên áo ngủ của mình. Cố Thừa Hiên sực tỉnh, vội vàng kéo dây lưng, nâng lưng của cô nâng lên, đem áo ngủ cô cô rút ra ném lên giường.
Cô cười, kéo đầu của anh xuống, môi hôn lên môi của anh, nhắm mắt lại, mặt rất hưởng thụ. Một bộ phận nào đó trên người Cố Thừa Hiên đột nhiên cứng rắn. Động tác trên tay cũng thô bạo hơn, đôi bàn tay như đốt lửa, một đường đi xuống, làm cho thân thể của cô càng ngày càng nóng.
Đầu lưỡi anh trực tiếp khiêu mở phòng tuyến của cô, dò xét đi vào, quấn quýt lấy lưỡi của cô, như là nhấm nháp được mỹ vị ra sức mà mút vào. Anh cười khẽ, dùng răng nanh cắn nhẹ lưỡi cô, Ninh Mông theo tiết tấu của anh, thân mình mẫn cảm run run đứng lên.
“Uhm….”. Lúc bàn tay to của anh tiến vào váy ngủ bằng tơ lựa của cô, phủ trên ngực của cô, rên rỉ rốt cuộc không khống chế được, theo môi thoát ra ngoài.
Tiếng rên rỉ của cô giống như cổ vũ cho anh, phía dưới càng bành trướng. Rời khỏi môi của cô, chậm rãi một đường đi xuống, cần cổ trắng nõn của cô, xuống phía dưới, là bộ ngực tròn trịa của cô, sau đó, là cái rốn khêu gợi, lại xuống phía dưới….
Ninh Mông đã không còn khả năng suy xét, chỉ cảm thấy từ trong cơ thể của mình chảy ra thật nhiều chất lỏng ẩm ướt, thế giới của cô lúc này chỉ có anh, thân thể nhiệt tình của anh, anh khẩn thiết hôn.
Cố Thừa Hiên cơ hồ hôn lên toàn bộ cơ thể cô, thân thể Ninh Mông không ngừng run rẩy, cô cần cái ôm ấm áp của anh, cô cần anh để lấp đầy nỗi trống rỗng trong lòng mình. Nhưng anh lại cố tình không cho cô, anh bây giờ giống như một đứa bé đáng ghét, cầm kẹo dụ dỗ cô, lại giơ kẹo một ngày một cao, làm cho cô tha thiết nhìn anh.
Cuối cùng, cô sắp bị anh làm cho nổi điên. Cô ôm đầu của anh, khó nhịn lắc lắc thân mình gọi tên của anh, cái gì thô tục ngượng ngùng đều nói ra, anh mới trên lưng trầm xuống, đem chính mình vùi thật sâu vào cơ thể cô.
Thời khắc kết hợp hai tiếng than thở đồng thời vang lên. Anh nắm chặt eo của cô, vùi đầu vào ngực cô, ngậm lấy ngực cô, đầu lưỡi vây quanh đảo quanh lấy lòng cô, dưới thân cũng cấp tốc mà kích thích đứng lên. Động tác của anh luôn luôn sung mãn, lại lâu như vậy không có làm, cô có chút không theo kịp tiết tấu của anh, theo thói quen kẹp chặt hai chân lại, lại đụng đến thắt lưng cường tráng của anh.
“Nhẹ chút…. Đau….” Cô thở gấp cầu xin anh: “Anh nhẹ một chút nha!”
Cố Thừa Hiên cũng thở dốc không ngừng, ấn cô, ở bên tai cô dụ dỗ: “Ngoan, tách hai chân ra, anh sẽ nhẹ nhàng một chút, sẽ không đau nữa”
Cô sớm bị động tác của anh làm cho đầu óc choáng váng, lúc này anh nói gì cô đều tin tưởng. Cho nên, cô nghe lời mà mở chân ra một chút, anh lại động thân một cái, càng ra sức ra vào. Cô khó thở, móng tay bấm sau vào thịt của anh, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mà nói: “Cố Thừa Hiên, anh là kẻ lừa đảo!”
Cố Thừa Hiên cười khẽ, làm như không nghe thấy kháng nghị của cô, dựa theo tiết tấu của mình mà động. Anh nằm trên người của cô, cô sắp không thở nổi, đành phải lui kỳ vọng của chính mình, anh kết thúc nhanh một chút, như thế vài lần sau, anh ra sức vài cái, sau đó lưng đầy mồ hôi, trong cổ họng gầm nhẹ hai tiếng, đem chính mình phun ra trong cơ thể của cô.
Cô bị chất lỏng cực nóng của anh làm cho thất thần, giương cái miệng nhỏ nhắn ra, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng. Anh đi ra khỏi thân thể cô, nghiêng người nằm xuống, ôm cô trước ngực tinh tế hôn
Lúc đang mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng anh gọi cô, cô lười biếng “Dạ” một tiếng. Cô lại nghe anh nói: “Thực xin lỗi”.
“Sao lại xin lỗi em?” Cô dựa vào ngực anh vô lực hỏi.
“Ông nội có chuyện, anh lại không thể về, em đừng tức giận”
“Em biết là anh bận. Em cũng giải thích với mọi người dùm anh, nên không có ai trách anh hết….” Cô an ủi anh, lại ngáp một cái: “Tốt lắm, ngủ đi, em buồn ngủ lắm”
Cố Thừa Hiên vỗ nhẹ lưng cô, thấy cô thực sự đã ngủ, liền hôn lên trán cô: “Ngủ ngon”