Ninh Mông đau đến nỗi không thể trả lời, đỡ eo gật gật đầu. Hai mắt giống như bị một tầng sương mù bao phủ, đôi môi mím chặt, vẻ mặt đau đớn, bộ dạng đó thật khiến làm cho người khác đau lòng. Cố Thừa Hiên thường ngày ở trong doanh trại, ba năm rưỡi không thấy một cô gái nào là chuyện bình thường, hơn nữa lại thấy một cô gái lại trông như trẻ con thế này, ngay lập tức anh mềm lòng thở dài một hơi rồi nói: “Để tôi xem một chút!”
Nói xong liền đỡ lấy eo cô, kiểm soát lực trên tay nhẹ nhàng xoa bóp một chút rồi hỏi: “Đau ở đây sao?”
Ninh Mông còn chưa kịp trả lời thì cửa đã bị đẩy ra. Cố Thừa Hiên theo phản xạ quay đầu lại, đứng ở cửa có mấy người mà cầm đầu là người đàn ông đã đưa khăn giấy cho anh trong toilet. Người đó cũng giật mình nhìn hai người, tầm mắt dừng lại ở bàn tay anh đang đặt trên eo Ninh Mông.
Cố Thừa Hiên vốn không thích ở chỗ có nhiều người lạ, đang định kéo Ninh Mông rời khỏi thì người đó đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Cửu, sao hôm nay em lại tránh anh?”
Thì ra là hai người họ quen nhau, xem chừng còn có chuyện để nói, anh cũng không nên ở lại. Cố Thừa Hiên tỏ ý bảo Ninh Mông ra sau, còn mình đi thẳng ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa phòng chơi mạt chược đã nghe thấy âm thanh như không đủ sức của Ninh Mông: “Đâu có…Em có chút việc nên đi vội thôi.”
Ninh Mông đối diện với người mà cô đã thích mười năm, tay chân như thừa thãi không biết làm gì, bàn tay nắm thành quyền, ngón giữa đâm vào lòng bàn tay đau đớn, nhờ vào nỗi đau này nhắc nhở mình giờ này đứng đây với thân phận gì: “Em còn có chút việc phải ra ngoài, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé.”
“Tiểu Cửu, chúng ta nói chuyện một chút đã….”
Ninh Mông ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông, lại liếc mắt nhìn phía sau anh, cúi đầu xuống nói: “Bây giờ không tiện, để sau đi, dù sao ngày mai em cũng về thành phố N, chúng ta sẽ tìm lúc nói chuyện.” Nói xong, đẩy anh ta ra, chạy ngay mất.
Tìm nơi không có người Ninh Mông mới dám dừng lại há miệng thở hổn hển, giả bộ có khí phách lau nước mắt, giỏ giọng thầm nói: “Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Ninh Tiểu Cửu, mày có chút tiền đồ có được không? Hơn hai mươi năm qua mày không có đàn ông không phải là vẫn sống tốt sao? Khóc cái gì chứ? Người ta vừa xuất hiện là có thể phá vỡ cả thế giới của mày sao? Người ta đâu phải là Thượng đế.”
Ngoài miệng thì nói như thế để tự an ủi mình, nhưng trong lòng cũng không lừa được chính mình, nỗi đau đó sao có thể quên dễ dàng được. Tần Mặc, cái tên này đã ở trong lòng cô mười năm. Đã có lúc cô cho rằng đó là cái tên hay nhất trên thế gian này, lời lẽ nói ra như tranh thủy mặc Giang Nam. Vậy mà bây giờ cô lại coi anh như nỗi ám ảnh, muốn trốn mà không kịp, cô biết chính mình cũng thực sự có lỗi với anh, ban đầu chính là do cô lừa anh.
Cố Thừa Hiên nhìn về phía trước thấy một người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất một tay chống vào tường. Anh im lặng đi đến bên cạnh, một tay kéo cô lên, một tay lau nước mắt cho cô, cau mày lạnh lùng nói: “Lau sạch nước mắt đi.”
Ninh Mông bị anh nhìn thấy bộ dạng này của mình, vừa tức giận vừa xấu hổ quát lớn: “Mắc mớ gì tới anh chứ? Tôi hay khóc như thế thì làm sao nào?”
Cố Thừa Hiên lại càng nhíu mày sâu hơn: “Nếu không phải ba cô kêu tôi tới đây tìm cô thì cô tưởng rằng tôi rảnh rỗi vậy sao? Cô nghĩ cô là ai?”
Ninh Mông biết người đàn ông trước mặt này chẳng phải là loại người biết thương hoa tiếc ngọc, bây giờ cô đang rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc chẳng có tâm trạng đâu mà tranh luận cùng anh ta. Lấy tay xoa xoa mặt cho tươi tỉnh rồi mới trở lại chỗ Ninh Trí Văn. Ông cụ Ninh thấy mắt cô hơi đỏ, đau lòng hỏi han đã xảy ra chuyện gì nhưng Ninh Mông chỉ nói mệt muốn chết, muốn trở về thành phố N.
Ninh Trí Văn đang định giáo huấn cô mấy câu nhưng ông cụ Cố đã vội vàng nói tiếp: “Để cho Thừa Hiên đưa con trở về đi, con gái một mình như vậy đi đường không an toàn, đừng để ông bà nội con lo lắng.”
Ninh Mông ngay lúc này không muốn gặp ai, liền từ chối luôn: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ, tự con đi cũng được, để con đi nói trước với chị họ một tiếng.”
“Hay để tôi đi cùng cô.” Cố Thừa Hiên gọi lại khi Ninh Mông chuẩn bị xoay người rời đi, sau đó lại giải thích thêm, “Đúng lúc tôi cũng có việc phải trở về, thuận đường thì cùng nhau đi.”
Ninh Mông nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu đồng ý. Sau khi khóc đến mức nhìn cái gì cũng thấy mờ ảo, không phân biệt nổi đông tây, đầu đau đến mức không chịu nổi, chính cô cũng không biết mình như vậy có thể tự trở về thành phố N an toàn không, có người đi cùng đi cùng nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nhưng mà cả hai người họ không ai nghĩ rằng lần đi cùng này sẽ phát sinh một chuyện làm thay đổi quan hệ của bọn họ….