Vẻ mặt của Lăng Tuyết Thu rất ngây thơ chỉ có Mộc Vãn là xấu xa, ở nơi nhà cao cửa rộng này lại có thể sinh ra một cô gái đơn thuần như hoa bách hợp đúng là kỳ lạ.
“Em đó, viết hết mọi việc lên mặt rồi.” Mộc Vãn nhả hạt nho ra, lời nói nặng nề sâu xa: “Lăng gia là gia tộc lớn, có lẽ em đã thấy rất rõ, việc hôn nhân không phải do em tự làm chủ, người em đang thích chưa chắc đã là người đi cùng em trong tương lai, ví dụ như anh trai em vốn không thích chị, nhưng vẫn cưới chị, anh ta là con trai trưởng của Lăng gia, có một số việc chính anh ta cũng không làm chủ được.”
Lăng Tuyết Thu cúi đầu an ủi: “Chị dâu tốt như vậy, anh cả chỉ chưa phát hiện ra mà thôi, hơn nữa, bây giờ anh trai đối xử với chị dâu đã khác với lúc trước rồi, thêm một thời gian nữa, chắc chắn anh ấy sẽ thích chị dâu.”
Mộc Vãn lại không thèm quan tâm điều này, lắc đầu: “Đừng nói chuyện của chị nữa, sau này em phải chú ý che giấu cảm xúc, em tìm đến chị học bài hát, dáng vẻ hăng hái và vô cùng mong đợi này khiến người ta liếc một cái là nhìn ra hết, em học ca hát là muốn để người trong lòng nghe, chứ không phải khoe khoang với đám bạn học.”
Lăng Tuyết Thu bị nói trúng tâm sự, càng xấu hổ hơn.
“Người kia làm gì?”
“Cha mẹ của anh ấy chỉ là dân chúng bình thường, mở một cửa hàng bánh bao nho nhỏ ở Liên thành, anh ấy đứng thứ ba trong nhà, lớn hơn em nửa tuổi.”
“Cậu ta đối xử với em thế nào?”
“Em, em cũng không biết… Lúc ở trước mặt người khác, anh ấy khá lo lắng, cũng rất thận trọng, hận không thể giữ khoảng cách mười mét với em, nhưng lúc không có ai, anh ấy lại nhiệt tình khéo nói, cũng rất quan tâm em, em thích anh ấy vì suy nghĩ của anh ấy tiến bộ, phong cách tân thời, tích cực dám nghĩ dám làm, hoàn toàn không giống đám công tử bột bảo thủ phong kiến lại thiếu hiểu biết.”
Mộc Vãn gật đầu, cầm tay Lăng Tuyết Thu, “Tuyết Thu, hãy lắng nghe lời khuyên của chị dâu, mặc kệ em thích anh ta bao nhiêu, cũng phải né tránh đừng dâng lên cả trái tim, một là đàn ông không đáng tin, em là một người rất ngây thơ, không thể phân chia rõ thật giả; hai là gia thế của anh ta, dù các em đôi bên tình nguyện, thật lòng yêu nhau, nhưng sẽ không qua được cửa ải của anh trai em, khỏi phải nói đến cha và bà nội của em.”
Sao Lăng Tuyết Thu lại không biết, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu, lại không cãi được.
Hai người đang nói chuyện, nha đầu trong phòng Tuyết Thu đã tìm đến, hành lễ với Mộc Vãn trước rồi mới nói với Tuyết Thu: “Tam tiểu thư, bà hai đang tìm cô chơi mạt chược đó, vừa rồi nha đầu Uyển Lý đã đến gọi ngài.”
Bây giờ mới bảy giờ tối, bầu trời vừa tối đen, người trong nhà lớn ăn cơm tối xong liền rảnh rỗi không có chuyện gì, đặc biệt là bà hai, lúc còn bán trà ở Thập Lý Trường Kiều, có ngày nào không thức đến nửa đêm, đã tạo ra thói quen ngủ muộn dậy muộn rồi, không sửa ngay được, thế là ngày nào cũng lôi kéo người đến sân riêng của bà ta chơi mạt chược.
Bà hai cũng gọi Mộc Vãn mấy lần, nhưng Mộc Vãn không hiểu mấy thứ như mạt chược và bài poker, hơn nữa cũng không muốn hòa nhập với đám bà nhỏ kia, tìm lý do từ chối mấy lần, bà hai biết điều không tiếp tục gọi cô nữa.
Lăng Tuyết Thu đang buồn bực, liền hỏi: “Chị dâu, chị cũng đi chơi chung đi, giải sầu cũng tốt.”
Ngày thường chắc chắn Mộc Vãn sẽ từ chối, nhưng hôm nay lại thoải mái đồng ý: “Đúng lúc chị cũng cảm thấy khó chịu.”
Cô lại dặn dò Thúy Quyên mang nhiều đồng bạc một chút, trêu chọc: “Đừng thua sạch vốn liếng là tốt rồi.”
Đến sân riêng của bà hai, bàn mạt chược đã được sắp xếp xong rồi, quân bài mạt chược màu xanh biếc được sắp xếp gọn gàng, bà hai và bà tư đã ngồi trên bàn trò chuyện, nha đầu đứng hầu hạ hai bên.