Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, không lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Lăng Thận Hành truyền đến: “Đến lúc phải đi rồi.”
Mộc Vãn nhìn ra ngoài cửa, cũng không thấy người quản ngục đâu, cô vội mở túi tiền lấy mấy đồng bạc nhét vào trong chiếu cói của Hồng Tụ, nhỏ giọng nói: “Số tiền này để đút lót mấy tên quản ngục kia, chị thấy bọn họ đều là người hám tiền, lát nữa chị sẽ xin Thiếu soái giúp đỡ, để anh ta cho em giường chiếu với chăn đệm.
“Tiểu thư…” Hồng Tụ nước mắt lưng tròng, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ tiểu thư, chưa bao giờ cô được đối xử tốt như vậy, tốt đến mức làm cô cảm thấy đây là một giấc mộng đẹp, cô tự véo mình một cái thật mạnh, mãi đến khi đau đến nước mắt rơi đầy mặt mới thôi.
Mộc Vãn thấy cô ấy như vậy, trong lòng có chút chua xót, dịu dàng nói: “Em ở đây thêm mấy ngày, chị nhất định sẽ đưa em ra ngoài.”
̴
Ngồi trong xe Lăng Thận Hành, hình ảnh Hồng Tụ tiều tụy khổ cực vẫn đọng lại trong đầu Mộc Vãn không tan, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn tâm trạng nhảy nhót như lúc đi nữa.
Lăng Thận Hành nhìn cô, chỉ thấy cô một tay chống cằm, lòng đầy tâm sự, ánh sáng hoàng hôn dừng trên mặt cô, chiếu đến mức răng trắng môi đỏ, dung mạo như hoa, trước kia người ta đều nói con gái Mộc gia là mỹ nhân xinh đẹp nhất Liên thành, mà từ trước đến nay anh cũng không thèm nhìn kỹ cô, thấy người ta ca ngợi cũng chỉ có thế, bây giờ nghĩ lại, do trong lòng đã ghét, thì có xinh đẹp cũng không nhìn ra vẻ đẹp đó, nhưng mà tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đã yêu thích ai thì dù có xấu vẫn thấy đẹp như hoa.
Lăng Thận Hành không nói nhiều, kêu tài xế rẽ trái ở ngã tư trước mặt.
Chẳng bao lâu xe dừng trước một nhà hàng, chỗ này không giống với mấy quán ăn ven đường. Tòa nhà cổ điển mang màu sắc kiểu Trung Quốc cổ xưa với kiến trúc trải kính từ trên xuống dưới khác biệt, ngồi đây dùng bữa có thể ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Bước vào phòng ăn, trong này theo phong cách châu Âu, ghế dựa lớn viền vàng, ánh đèn mờ ảo, bàn được phủ lớp khăn mạ vàng đầy kỳ lạ, có nghệ sĩ biểu diễn violong nhẹ nhàng tình cảm.
Mộc Vãn giật mình, có chút bất ngờ khi được đến một nơi giống thời hiện đại kia.
Lúc này ông chủ nhà hàng đến tiếp đón, cúi đầu kính cẩn lễ phép: “Không biết Thiếu soái đến, mong người tha tội.”
Lăng Thận Hành xua tay: “Chỉ là ăn một bữa bình thường, không cần phải cung kính vậy đâu, chuẩn bị một phòng riêng, vẫn mấy món như thế.”
Ông chủ nhà hàng nghe xong, lại lén lút nhìn Mộc Vãn đứng bên cạnh anh, hiểu ra ngay, vội vàng cười nói: “Lầu hai có một phòng kiểu Anh rất thích hợp, vị trí rất đẹp có thể nhìn thấy cảnh bờ sông buổi tối.”
Ông chủ dẫn hai người lên tầng hai, lại tự mình kéo ghế cho Mộc Vãn, bày sẵn khăn, trong trí nhớ của ông ta, Lăng Thận Hành chưa bao giờ đưa phụ nữ đến đây, vì thế người con gái xinh đẹp này nhất định là người đặc biệt.
Từ lâu ông đã nghe nói rằng Thiếu soái Lăng gia có hai người vợ, vợ cả là con gái lớn của Mộc gia, nhưng không được yêu quý, mà người ngồi đây nhìn qua rất xinh đẹp, dịu dàng đoan trang, có lẽ là vợ hai của Thiếu soái rồi.
Mộc Vãn không biết sao Lăng Thận Hành lại đột nhiên dẫn cô đi ăn cơm tây, ở bên cửa sổ, nhìn ra xa chính là con sông dài, bây giờ ánh đèn rực rỡ mới lên, mặt song lay động có con thuyền nhỏ, trên đò có rất nhiều đèn lồng màu đỏ thẫm, ngồi ở mũi thuyền là người phụ nữ ca hát mặc sườn xám ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt.
Sự quyến rũ tao nhã này làm cho cảnh đêm bình thường trở lên đầy mê hoặc.