Mộc Vãn cảm thấy không khí bên người cũng chấn động theo, nha đầu này thật đúng là làm thật, sợ là dùng mười phần sức lực, Đậu Khấu này hét thảm một tiếng đã nằm dưới đất, mặt xưng phù, khóe miệng cũng rách, nếu là thật đánh hai mươi cái, sợ rằng phải rơi mấy cái răng, mặt sưng giống như đầu heo thêm mấy ngày.
Mộc Vãn tìm thức ăn mình thích từ trong phòng bếp ra, nha đầu kia vội vàng nhào lên nói: "Thiếu phu nhân, đã đánh xong hai mươi cái."
"Đánh xong?" Mộc Vãn còn không có hứng thú đến đứng ở chỗ đó trông coi, tự nhiên cũng biết, nha đầu này chỉ đánh mạnh lần đầu, sau đó đại khái là qua loa, nếu không mặt Đậu Khấu cũng không chỉ đơn giản là có chút sưng đỏ như vậy, cô vốn muốn dạy dỗ người hầu nói huyên thuyên sau lưng, tránh cho các cô nói bậy bạ quấy rầy ngày thanh tĩnh của cô.
Huống chi, Đậu Khấu có thể nói bậy, tám phần cũng là bị người khác xúi giục, dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết người nọ là ai.
Mộc Vãn cúi liếc nhìn hai người quỳ run lẩy bẩy dưới đất, giọng nói ẩn chứa một chút lạnh lùng nghiêm nghị: "Nếu các cô có ý kiến với tôi, tôi không ngại mọi người thẳng thắn, nếu để cho tôi nghe được ai nói bậy ở sau lưng, cẩn thận lưỡi của các cô."
"Đậu Khấu không dám, Đậu Khấu cũng không dám nữa." Tiểu cô nương bị dọa cho sợ đến hồn không trong người liên tiếp dập đầu, trong mắt lại nổi lên vẻ oán độc, cô ta là nha đầu được thích nhất trước mặt Nhị phu nhân, ngay cả các bà cũng nói chuyện ôn hòa với cô ta, có lúc nào từng bị đối xử thế này.
Mộc Vãn này chỉ là thiếu phu nhân bị vắng vẻ, cô có cái gì tốt mà nhảy nhót.
~
Lão phu nhân đang chuẩn bị dùng cơm trưa, trùng hợp bà Hai và bà Ba đều ở đây, mọi người tán gẫu việc nhà rồi mới động đũa.
"Lão phu nhân, ngài nhân đức khoan hậu, cầu xin ngài làm chủ cho Đậu Khấu!" Một tiếng khóc vang dội bên ngoài, dường như bao hàm vô tận uất ức.
Lão phu nhân để đũa xuống nói : "Đây là thế nào?"
~
Trong Quế Hoa Uyển, Mộc Vãn mới vừa ăn vài miếng cơm thì có nha hoàn của lão phu nhân tới gọi cô qua, cô biết nhất định Đậu Khấu sẽ đi tố cáo, không nghĩ tới ngay cả cơm cô ta cũng không ăn đã vội vã đi tố cáo, thật là kinh nghiệm.
Mộc Vãn cũng không vội, có vội cũng không thể để bụng thua thiệt, chầm chậm ăn cơm dưới cái nhìn soi mói không nhịn được của nha đầu kia.
Mộc Vãn đến Văn Phong Uyển của lão phu nhân, vừa vào cửa đã thấy bà Hai, bà Ba ngồi ngay ngắn, mà Đậu Khấu quỳ dưới đất khóc đến hoa lê đẫm mưa, dường như gương mặt càng sưng lên.
Nhìn lên thấy cô, lão phu nhân lại tức giận, cũng hết sức đè nén lửa giận trong lòng: "Nha đầu này nói con vô duyên vô cớ đánh cô ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Mộc Vãn còn chưa mở miệng, Đậu Khấu chỉ uất ức khóc ròng nói: "Thiếu phu nhân, tôi biết thường ngày cô tức phu nhân nhà tôi hiền lương thục đức lại được Thiếu tướng sủng ái hơn cô, nhưng cũng không thể lấy nha hoàn tôi ra xả giận, tôi chỉ đụng cô ở cửa phòng bếp, cô đã đánh tôi thành thế này. . .hu hu. . ."
Mộc Vãn cười lạnh một tiếng: "Vậy tôi hỏi cô một chút, có dám lặp lại những lời nói ở sau lưng tôi lần nữa hay không."
Đậu Khấu lập tức cúi đầu với lão phu nhân, nước mắt rơi ào ào: "Lão phu nhân, Đậu Khấu nào dám nói nửa câu không phải về Thiếu phu nhân, lúc ấy còn có người bên cạnh, nhất định cô ấy có thể trả trong sạch cho Đậu Khấu."
"Đây là thế nào?" Lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hô lo lắng, ngay sau đó Mộc Cẩm Nhu bước nhanh đến xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thấy Đậu Khấu quỳ dưới đất, hình như cô ta hơi sửng sốt, tiến lên một tay lôi Đậu Khấu dậy: "Cô chạy tới nơi này nói bậy bạ gì vậy, sao em gái tôi có thể làm chuyện quá không phân rõ phải trái như vậy."