Cũng may anh không hỏi tiếp nữa, lại cầm sách lên xem, anh không đi, Mộc Vãn cũng không dám đi làm chuyện của mình, đành phải cầm một quyển sách cùng ngồi đọc ở bên cạnh, anh đang đọc một quyển sách nổi tiếng ở nước ngoài, còn cô xem sách y học cổ truyền Trung Quốc.
Trong phòng khách còn vương vấn mùi hương trà hoa quế, tòa nhà cổ xưa lại lộ ra dáng vẻ tao nhã yên tĩnh, một nam một nữ cầm một quyển sách ngồi cách một chiếc bàn con, vô cùng yên ổn, lại có vẻ rảnh rỗi lười biếng.
Trong chớp mắt, một tiếng trôi qua, Mộc Vãn ngẩng đầu xoa cổ, nhìn sang bên cạnh, Lăng Thận Hành đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, dáng người cao ráo dựa vào chiếc giường nhỏ, bàn tay cầm sách buông xuống bên cạnh, lúc này khuôn mặt sắc bén lại như một bức tranh thủy mặc, yên tĩnh lại sâu thẳm.
Mộc Vãn thấy anh ngủ ngon như vậy, chỉ sợ sẽ không thức dậy trước khi trời sáng, tảng đá luôn đè nặng trên ngực cũng lặng lẽ rơi xuống.
Đây không phải loại trà an thần bình thường, là cô cố ý tăng thêm một liều thuốc trong cách điều chế, vậy mới khiến người ta cảm thấy buồn ngủ lại không ngủ ngay lập tức.
Mộc Vãn tìm một chiếc chăn mỏng đắp cho anh, lại lấy quyển sách trên tay anh đặt sang một bên, suy nghĩ một chút với khom lưng cởi đôi giày ở trên chân anh.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Thúy Quyên, đang dần dần đến gần.
“Thiếu phu nhân, em mua sách về rồi, trong đó có một quyển thiếu hàng, chủ cửa hàng phải đến chỗ khách lấy về, đã tốn rất nhiều thời gian.” Thúy Quyên tự giải thích, trong tay ôm rất nhiều sách cũng không gõ cửa.
Đi lấy thêm hàng chỉ là lý do cô ta tự nghĩ ra thôi, cô ta đã nhân lúc đó đi gặp tình nhân.
Tính tình Mộc Vãn nóng nảy, đối xử với đám đầy tớ như cô ta đều không đánh thì mắng, tất nhiên cô ta cũng sợ bị cô đánh chửi, nhưng cùng lúc đó cũng hiểu được tính tình của cô, biết đầu óc cô ngu si, dễ bị lừa, dùng một chữ để hình dung chính là ngu, vì vậy cô ta thường xuyên nhân cơ hội này để đi làm việc riêng, chỉ cần lúc quay về tùy tiện bịa một lý do, cô sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lần này cũng giống vậy, Thúy Quyên đang muốn mở cửa, đột nhiên nghe thấy giọng nói hơi vội vàng của Mộc Vãn: “Đừng vào.”
Vừa nói xong, cánh cửa nhanh chóng mở ra, sau đó số sách trong ngực Thúy Quyên bị lấy đi, cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt cô ta.
Thúy Quyên dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm, rõ ràng vừa rồi cô ta nhìn thấy một người nằm nghiêng trên chiếc giường mềm, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cô ta không nhận nhầm, người đàn ông đó chính là Thiếu soái.
Thiếu soái lại đến Quế Hoa Uyển, hơn nữa còn ngủ lại!
~
~
Ngày hôm sau Mộc Vãn tỉnh lại, Lăng Thận Hành không còn ở trong phòng khách nữa, lại có một nha hoàn đưa bữa sáng đến, thấy cô mãi không tỉnh nên vẫn chờ ở bên ngoài.
“Thiếu phu nhân, Thiếu soái dặn tôi đưa đồ đến đây.” Nha hoàn thấy cô vừa chỉnh tóc vừa đi ra ngoài, lập tức mỉm cười bước tới chào đón.
“Để đó đi.” Mộc Vãn cũng đang đói bụng, tối qua cô chỉ ăn được một chút, người đàn ông đáng giận kia đột nhiên xuất hiện chia một bát canh của cô, cũng không biết có mục đích gì.
Nha hoàn đưa bữa sáng xong cũng đi luôn, cô tự mở ra xem, bên trong là bữa sáng kiểu Tây, bánh mì nướng và trứng gà, còn có hai miếng thịt hun khói, một cốc sữa bò.
Lăng phủ không ăn đồ ăn kiểu Tây, chỉ sợ thứ này được làm từ nhà bếp riêng của Lăng Thận Hành.
Mộc Vãn cắn bánh mì, đang suy nghĩ tại sao Lăng Thận Hành đột nhiên đưa đồ ăn đến cho cô, Lý Hòa Bắc đã đứng bên ngoài gõ cửa một cái, cao giọng nói: “Thiếu phu nhân.”
Mời người đi vào trong, Lý Hòa Bắc cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói vào thẳng vấn đề: “Thiếu phu nhân, Thiếu soái để tôi đến lấy công thức pha trà của ngài.”
Mộc Vãn thoải mái, thì ra muốn đổi bữa sáng này lấy công thức pha trà.