Lăng Tuyết Thu vội vã muốn chạy trốn, sợ bị anh phát hiện ra manh mối: “Anh cả, nếu anh không còn việc gì thì em được đi chưa, chút nữa em còn muốn đi hát cho bà nội nghe đấy.”
“Đi đi.” Lăng Thận Hành mở công văn trong tay ra, cũng không ngẩng đầu lên.
Lăng Tuyết Thu như trút được gánh nặng, vội vàng chạy mất dép.
Lăng Tuyết Thu vừa đi, Mộc Cẩm Nhu vội vàng nói: “Tối nay ở chỗ bà nội có mời người kể chuyện, nghe nói là tiết mục ngắn trong ‘Tây Sương Ký’, nghe nói tiên sinh kể chuyện nổi tiếng gần xa…”
Mộc Cẩm Nhu muốn Lăng Thận Hành nhanh chóng quên đi đoạn nhạc đệm này, không ngờ mới nói được một nửa đã bị anh cắt ngang: “Cô đi ra ngoài đi.”
Những lời nói còn lại của Mộc Cẩm Nhu đều nghẹn trong cổ họng, nhẫn nhịn đến mức khuôn mặt tươi cười trở nên trắng bệch, nhưng cô ta nào dám chống đối Lăng Thận Hành, đành phải yếu ớt đồng ý rồi đi ra ngoài.
Vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy giọng nói hờ hững của Lăng Thận Hành: “Chờ chút.”
Mộc Cẩm Nhu tỏ ra vui mừng, tưởng anh thay đổi suy nghĩ, vừa quay lại, còn chưa kịp che giấu sự vui vẻ trên mặt: “Thiếu soái…”
“Mang chén trà này đi.” Lăng Thận Hành cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi không thích uống trà, sau này đừng mang đến nữa.”
Mộc Cẩm Nhu đóng cửa lại, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, còn mơ hồ nghe thấy Lý Hòa Bắc đang nói: “Bài hát này của cô ba thật sự êm tai, lời bài hát cũng hay, không biết giáo viên trông thế nào?”
Lăng Thận Hành cúi mắt xuống, dáng vẻ thờ ơ: “Chỉ có cậu mới tin con bé.”
~
Mộc Cẩm Nhu quay về phòng, nha đầu Đậu Khấu của cô ta bước lên đón, lại bị sắc mặt của cô ta dọa giật mình: “Bà hai, cô thế này…”
“Vì sao?” Mộc Cẩm Nhu vung tay lên khay trà trong tay rơi mạnh xuống đất, bộ đồ trà ở trong khay lập tức rơi lung tung khắp nơi.
“Bà hai bớt giận.” Đậu Khấu sợ đến mức vội vàng quỳ xuống.
“Vì sao?” Mộc Cẩm Nhu vịn bàn, tức giận đến mức cả người run rẩy, đôi mắt hiện ra tia sáng lạnh lẽo, như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang hỏi ông trời: “Vì sao anh ấy không chịu nhìn tôi một cái, chẳng lẽ muốn tôi phải móc tim ra cho anh ấy xem sao? Lúc tôi chưa gả cho anh ấy đã nhớ thương anh ấy, làm tất cả để lấy lòng anh ấy, nhưng anh ấy thì sau, từ đầu đến cuối luôn thờ ơ. Rốt cuộc Mộc Vãn kia học bài hát mê hoặc lòng người từ đâu, hôm nay chỉ là em gái của anh ấy hát một lúc đã lấy đi linh hồn của anh ấy rồi.”
Đậu Khấu dọn dẹp đồ ở dưới đất, đứng dậy khuyên nhủ: “Bà hai đừng tức giận, dù cô ta biết yêu thuật, Thiếu soái vẫn chán ghét cô ta, từ sau khi Thiếu soái quay về chưa từng đặt chân đến Quế Hoa Uyển, những thủ đoạn kia của cô ta vẫn giống như lúc trước, chỉ khiến gà bay chó chạy mà thôi, khiến Thiếu soái càng thêm chán ghét cô ta.”
Đậu Khấu vừa nói như vậy, Mộc Cẩm Nhu cũng không còn tức giận như vừa rồi nữa, cầm chén lên uống một hớp: “Cũng chỉ là một con chim sẻ, không tin có thể lật trời.”
“Phu nhân nói đúng lắm, chim sẻ là chim sẻ, ăn mặc xinh đẹp đến đâu, kiêu ngạo đến đâu, cũng không thể bay lên đầu cành làm Phượng hoàng.”
Mộc Cẩm Nhu điều chỉnh lại tâm trạng rối loạn, để Đậu Khấu đi chọn mấy bộ quần áo cho cô, lão phu nhân thích nghe hí kịch, mặc dù cô ta không thích nhưng lần nào cũng đến nghe cùng.
“Hôm nay ăn cơm sớm một chút, tối nay phải đến cùng lão phu nhân nghe kể chuyện.”
Bên Lăng Thận Hành không thể đi được, cô ta chỉ có thể ra tay từ chỗ lão phu nhân, lệnh của cha mẹ, dỗ dàng lão phu nhân vui vẻ, nhưng chuyện khác sẽ dễ dàng hơn.
~
Mộc Vãn thu dọn xong đống lộn xộn đổi thành phòng thí nghiệm bí mật của cô, ngay cả Thúy Quyên cũng chưa từng nhìn thấy bên trong có dáng vẻ gì, ngày thường đều khóa bằng một bộ khóa đồng.
Vốn cô đã để Thúy Quyên đi đặt mua một số sách thuốc và vị thuốc, kết quả nha đầu Thúy Quyên kia đi ra ngoài đến khi mặt trời xuống núi vẫn chưa quay về.