Anh Hào dứt câu vừa quay người lại đã chạm mặt Thục Lam và Văn Thiên đang đi đến. Cậu ta hốt hoảng vội đứng nghiêm người đưa tay lên ngang trán.
- Chào. Thiếu soái.. ờ, phu nhân.
Văn Thiên đanh mặt, khuôn mặt hơi nhăn tỏ ý không hài lòng: Hai người làm gì ở đây? Lười biếng sao?
Anh Hào giật mình thon thót quay người cầu cứu Tô Năng. Tô Năng vừa nhìn lên trên lầu một cách nuối tiếc chân lại bước vội về phía Văn Thiên. Cậu dừng bước ngay cạch Anh Hào quay người giơ tay chào.
- Báo cáo, chúng tôi đang trong quá trình làm nhiệm vụ. Còn việc ở đây là vì..
Tô Năng liếc nhìn lại phía sau bối rối chưa nghĩ ra lời giải thích, đột nhiên cậu lại chú ý thấy Thục Lam liền hết sức kinh ngạc. Khuôn mặt cô phải băng bó khá rộng, do đó mà cô đã đội một chiếc mũ mấn dài có lưới đen che toàn mặt, tuy nhiên nếu ai đứng gần nhìn kĩ hẳn không khỏi kinh sợ. Thục Lam nhìn biểu cảm của Tô Năng chỉ mím môi gượng cười cho qua chuyện. Cô không để ý đến việc Văn Thiên tra hỏi người của mình nên trực tiếp bước qua đến trước cửa đạo quán, chân vốn định bước lên bậc thì đột nhiên dừng lại rồi hạ xuống.
Văn Thiên đứng đằng sau chú ý hành động này liền hỏi: Sao lại không vào?
Thục Lam quay lại trước mặt Văn Thiên, cô chìa tay trước anh: Ngài có năm đồng không? Mau đưa cho ta.
Văn Thiên nghiêng đầu không hiểu Thục Lam hỏi vậy là có ý gì thì bấy giờ phía bên kia có tiếng mở cửa. Cả bốn người đều quay qua nhìn, người mở cửa là Tố nhi, đứng sau cô ta là Lưu Mộ Dục. Tố nhi ngó đầu ra tìm kiếm xung quanh, vừa nhìn thấy Thục Lam liền trỏ tay về phía cô.
- Sư phụ ta mời cô vào.
Thục Lam quay hẳn người, cô đưa tay chắp ra sau hông vẫy vẫy tay mấy cái ra hiệu cho Văn Thiên mau đưa cô năm đồng trước khi hai người kia đổi ý. Văn Thiên thấy biểu cảm này liền cưới trước đã, anh vừa mỉm cười vừa rút túi tiền ra, Tố nhi nhìn thấy cũng ngứa mắt liền gắt.
- Không cần tiền, là sư phụ mời cô vào. Mau lên. Chưa được ăn cơm đã phải ăn cẩu lương thật đáng ghét, các người có đôi cặp thì hay lắm sao (nhỏ giọng).
Thục Lam theo sự giục giã mà đi vào trong, Văn Thiên tiếp bước theo sau cô. Nhưng khi anh vừa bước đến cửa đã bị Tố nhi dang tay chặn lại.
- Sự phụ chỉ mời cô ấy, ngoài ra đều không tiếp.
Đôi mày cô nhểch lên cao ngạo, lời nói chanh chua ý gắt gỏng khiến Văn Thiên cũng có phần khó chịu, nhưng anh không muốn chấp nhặt với trẻ con liền định rút trong túi ra năm đồng đưa cho Tố nhi thì bị cô ngăn lại. Vừa nói vừa đẩy người anh ra.
- Hôm nay không tiếp khách, không nhận tiền. Nếu các người muốn chờ có thể sang trà quán đối diện ngồi chờ.
- Ha. Lại có thể ngang ngược như vậy. - Tô Năng đã không nhịn được muốn đi lên nói lí lẽ, đâu ra có kiểu ý thế ngang ngược như vậy. Nhưng Văn Thiên đã dang tay chắn người ngăn không cho cậu đến gần. Anh không nói thêm gì chỉ quay người theo lời mà đi qua trà quán kia.
Bên trong đạo quán, vẫn là chiếc bàn đó, vẫn là bộ cờ ngọc bích đó, vẫn ở vị trí đó. Thục Lam thẳng thắn nói với Mộ Dục không hề vòng vo.
- Ta đến mua ngọc, viên ngọc ngày đó thầy Lưu muốn bán cho ta hẳn là vẫn còn chứ.
Mộ Dục khẽ mỉm cười: còn thì còn, chỉ là có chút thay đổi.
- Thay đổi như thế nào?
- Về giá, mười ngàn lượng.
Thục Lam không tin vào tai mình nữa, con số cao gấp mười lần trước. Cô tức giận đập bàn một cái tỏ ý không hài lòng. Thấy thế Mộ Dục vội phân giải.
- Phương tiểu thư hẳn là thắc mắc gì sao con số lại gấp mười lần so với lần trước đúng không. Không phải do ta ỷ thế hiếp người, lợi dung người khác trong hoàn cảnh khó khăn mà thu lợi nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó. Trước đây miếng ngọc này giá một ngàn lượng bởi vì nó rất quý, trên đời chỉ có hai chiếc. Còn bây giờ nó không chỉ quý mà còn là độc nhất vô nhị nên con số mười ngàn lượng là ta đã rất có lương tâm rồi. Nếu không phải nể tình cô có duyên, con số sẽ không chỉ dừng lại ở mười ngàn như vậy.
Thục Lam nghe vậy cũng chỉ biết nghiến răng tức giận trong lòng không dám biểu lộ gì ra ngoài mặt. Nhưng cô chợt nhận ra một điều: Tại sao lại độc nhất vô nhị!? Chẳng lẽ hắn ta biết miếng ngọc còn lại đã bị đánh vỡ. Vậy chẳng phải cũng biết người giữ miếng ngọc còn lại chính là Văn Thiên sao!"
Một lúc sau, Thục Lam bước ra ngoài với vẻ mặt suy tư, vừa thấy cô Văn Thiên vội chạy đến hỏi chuyện. Anh vừa hỏi vừa liếc nhìn Mộ Dục. Đáp lại với ánh nhìn không mấy trìu mến đó của Văn Thiên Mộ Dục chỉ khẽ nhếch bên khoé môi. Anh ta vốn định nói thêm gì nhưng lời vừa tới miệng liền nuốt xuống không nói nữa. Chỉ trưng ra một nụ cười vô cùng thân thiện nhưng qua lớp kính đen, dưới đôi mắt trong xanh như đại dương đó không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
Mộ Dục mắt nhìn chằm chằm vào Thục Lam khiến một người đa nghi như Văn Thiên không khỏi nghi ngờ hắn đã để ý cô. Anh vội kéo Thục Lam đi nơi khác nói chuyện, trong lòng vẫn một mực chắc chắn tên này chỉ là một tên thầy bói chuyên lừa đảo những người dễ tin người như phụ nữ, người già và trẻ nhỏ nên không có chuyện hắn sở hữu ngọc long bảo mệnh thật. Đi được một đoạn, Văn Thiên quay lại nói với Tô Năng và Anh Hào:
- Hai người không cần đi theo nữa, tự làm việc của mình đi. Nếu rảnh rỗi quá thì đến quân trường luyện tập.
Tô Năng, Anh Hào nhìn nhau vội chuồn biến như đã đợi lời này của Văn Thiên từ lâu. Sau khi hai người trời đi, Văn Thiên liền dẫn Thục Lam đến một quán ăn nhỏ trong một ngõ hẻm khá sâu. Vừa bước vào cửa, vẻ mộc mạc giản dị của quán ăn cũng không thể che nổi mùi hương thơm ngon của những món ăn. Thục Lam tỏ rõ sự kinh ngạc lẫn khâm phục, cô đảo mắt nhìn quanh quán ăn một vòng. Tuy nhìn có vẻ cũ kĩ những cũng rất sạch sẽ, sau một hồi loạn mắt điên đảo cuối cùng ánh mắt vẫn hướng về phía Văn Thiên. Cô hiếu kì mà hỏi.
- Tôi sinh ở đây, sống ở đây bao nhiêu năm trời mà còn không biết một quán ăn đậm chất cổ xưa như vậy, ngài làm sao mà tìm được nó thế.
- Trùng hợp thôi, trong lúc đi tham quan vô tình biết được.
Văn Thiên kéo Thục lam đến một bàn trong góc không quá nổi bật cũng không dễ chú ý. Hai người vừa ngồi xuống liền có một người phụ nữ trung niên từ trong bếp vén bức màn che ló đầu ra. Vừa thấy chị ta, Văn Thiên lập tức quay ra nói lớn.
- Vẫn những món như cũ, làm nhiều hơn chút là được. Thêm một bình trà hoa cúc.
Người phụ nữ nghe xong liền quay đầu vào trong, miêng hô lên: Được, đợi một chút liền xong ngay.
- Ngài hay ăn ở đây lắm sao.
- Cũng không nhiều đến vậy, chỉ là ta là người đầu tiên đi một mình đến đây mà gọi nhiều món như vậy nên có lẽ rất dễ nhớ. Khoan nói chuyện đó, lúc nãy em đã nói chuyện với tên mù đó rất lâu mà, có vấn đề gì không.
- Người đó hình như không có mù đâu.
Thục Lam nói ra điều này khiến Văn Thiên khá ngạc nhiên, thật ra chính cô cũng không rõ. Chỉ thấy anh ta luôn đeo kính đen nhưng những bước đi lại rất bình thường thậm chí còn tinh hơn người thường rất nhiều. Cô chợt nghĩ thầm trong đầu về con số mà Mộ Dục đưa ra, cả cách mà anh ta nói chuyện, dường như là anh ta đã biết trước mọi thứ. Cô vẫn không dám tin cho lắm nhưng hình như đã là lần thứ hai anh ta nói đúng rồi. Câu nói: "Sẽ có một ngày miếng ngọc bội này sẽ cứu cô qua một đại nạn." Cứ luôn vang trong đầu Thục Lam khiến cho cô càng thêm suy tư.
Món ăn đã được bày lên, Văn Thiên đã gọi cô vài câu nhưng cô vẫn không một chút dao động. Anh đưa tay đến sát mặt Thục Lam rồi búng tay một cái khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Em nghĩ gì mà chăm chú như vậy.
- À, chỉ là chút chuyện, vừa rồi nói về ngọc hộ thân phải không. Con số anh ta đưa ra đã gấp mười lần trước, mười ngàn lượng không phải là một con số nhỏ, có bán cả mạng của tôi cũng không ra được từng đó tiền. Với lại lí do để anh ta nâng giá là vì viên ngọc đó giờ là độc nhất vô nhị, chẳng lẽ ngài không phong toả tin tức sao, nhỡ đâu sau này lão phu nhân lại nghe được ở đâu nó lời gì không hay thì rất khó giải thích.
Văn Thiên mỉm cười cúi mặt gắp một miếng cá bỏ vào bát của Thục Lam, anh thầm nghĩ: "Nếu em biết ta mua em ở kĩ quán với giá năm trăm ngàn lượng thì sẽ có biểu cảm như nào. Chắc chắn sẽ thú vị lắm đây."
- Không sao, mười ngàn lượng lấy một vật độc nhất vô nhị trên thế gian cũng rất đáng. Lát nữa ta sẽ đích thân đến đó nói chuyện với hắn, còn bây giờ mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất.
Thục Lam nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp còn không có chỗ để chén cơm ấy vậy mà người phụ nữ trong bếp còn định bê ra thêm đồ. Cô ta bê ra đến bàn liền kéo dịch các đĩa đồ ăn lại sát nhau để dành chỗ đặt đồ. Trong lúc ấy Thục Lam chợt chú ý đến trên ngực cô ta có một chiếc huân chương. Cô đã từng nhìn thấy một tấm hôm chương y hệt như thế được người quả phụ ở gần nhà rất nâng niu trân trọng. Nghe nói nó là món đồ do quân đội trao tặng làm vật kỉ niệm cho công lao cao cả của những người lính hi sinh ở chiến trường vì cứu nước. Mỗi một huân chương đại diện cho một người chiến sĩ đã hi sinh vì tổ quốc. Thục Lam chợt quay sang nhìn Văn Thiên, khuôn mặt anh lúc này ôn hoà vô cùng, ẩn sâu bên trong vẻ mặt đó con có một chút nét buồn, sự ân hận và hối lỗi.