Cố Khinh Chu mơ mơ màng màng ngủ một đêm, thời điểm tỉnh lại, đã là 10 giờ sáng.
Ánh nắng tháng năm ấm áp tươi đẹp, tựa một bộ cẩm y chói lọi, từ cửa sổ chiếu thẳng xuống dưới.
Thân hình thon dài rộng lớn, ghé vào mép giường nàng, đầu tóc ngắn ngủn đen nhánh nồng đậm.
Tư Hành Bái vội một đêm.
Lúc sau tiêm xong, Cố Khinh Chu cũng không có hạ sốt, Tư Hành Bái chỉ phải nghe theo lời quân y, làm theo cách vật lý để hạ nhiệt độ cho Cố Khinh Chu, cách hai giờ sát một lần, thẳng đến khi nàng hoàn toàn không phát sốt nữa mới thôi.
Hắn mệt mỏi ghé vào mép giường.
Nắng gắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào, mang đầy mùi đất, trong phòng u tĩnh ấm áp.
Tư Hành Bái nằm dài, một bên mặt hắn hứng đầy ánh nắng ấm áp, nhẹ khép mi mắt an tĩnh, cơ sắc sâu thẳm, mũi cao môi mỏng, có một tầng ánh nắng bao phủ xuống, tuấn lãng tới cực hạn.
Hắn thật là đẹp trai, ai có thể nghĩ đến một nam nhân tuấn lãng như vậy, nội tâm lại chính là kẻ biến thái giết người như ma?
Hắn thấy máu lại hưng phấn biến thái, thật khiến người sợ hãi.
Cố Khinh Chu duỗi tay, nhẹ nhàng canh ngay trán hắn buông xuống phát.
Tư Hành Bái bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức liền bắt lấy cổ tay nàng.
"Là ta!" Khi hắn dùng sức muốn bẻ gãy, Cố Khinh Chu lập tức lên tiếng.
Tư Hành Bái hoàn toàn tỉnh táo lại.
Khẩu khí hắn nặng, thần sắc túc mục cảnh cáo nàng: "Thời điểm ta ngủ đừng đụng vào ta, ta liền tưởng kẻ thù, sẽ ra tay giết nàng."
Hắn cảnh giác tới nông nỗi như thế.
Rồi sau đó, hắn lại tiến lên sờ trán Cố Khinh Chu: "Đã không nóng nữa, cảm giác như thế nào?"
"Chân vẫn còn đau." Cố Khinh Chu nói.
Chân nàng phù lên đến to tướng, miệng vết thương đã bắt đầu phát tím.
Tư Hành Bái thở dài, nói: "Quân y nói, sai khi tiêm xong, đã không còn trở ngại, hiện giờ phải nhờ vào tĩnh dưỡng."
Lại hỏi nàng, "Đói không?"
"Ta muốn về nhà." Mặt mày Cố Khinh Chu mềm mại, trơ trơ suy yếu vô lực.
Cố Khinh Chu không phải làm ra vẻ sợ phiền phức, mà là nàng thật sự thực sợ hãi thi thể a.
Không phải nhập ngũ đánh giặc, tuyệt đại đa số đều sẽ rất sợ.
"Ta không yên tâm." Tư Hành Bái nói, "Nàng còn không có hoàn toàn tốt, về nhà lúc sau lại phát sốt, liền muốn uống miếng nước cũng không có người hầu hạ nàng."
Không thể hiểu được hắn nói cái gì, nhưng hình như là trong lời nói có phần đau xót cho Cố Khinh Chu.
"Chính là ta sợ......" Cố Khinh Chu nước mắt rơi như mưa.
"Sợ cái gì?"
"Sợ ngươi!" Nàng nghẹn ngào nói, "Tư Hành Bái, cuộc sống của ngươi thật là đáng sợ, ta không muốn trải qua quá nhiều thời gian như vậy. Thiếu soái, ngươi khi nào có thể buông tha ta?"
Tư Hành Bái nhấp môi không nói.
"Không ít nữ nhân ngưỡng mộ ngươi tuấn lãng, không ít nữ nhân ái mộ quyền thế ngươi, lại có bao nhiêu nữ nhân thèm khát tiền tài của ngươi? Ngươi muốn chiếm ai mà không được?" Nước mắt Cố Khinh Chu đã làm ướt hai gò má, "Vì sao một hai phải là ta?"
Tư Hành Bái nhẹ nhàng ôm nàng.
Nàng nhào vào trong lòng ngực hắn khóc, giữ chặt cổ áo hắn, sốt cao lúc sau, thân thể sớm đã nửa phần mất đi sức lực, chân sưng to, từng đợt đau đớn thật ra cứ day dẳng.
Tư Hành Bái vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, trong lòng cũng ngây ra.
Vì sao một hai phải là nàng?
Nàng đã cứu hắn, hay là nàng quá mức mỹ lệ?
Tựa hồ đều không phải!
Nàng chỉ là Cố Khinh Chu, không có bất luận định nghĩa nào cả. Đương nhiên là nữ nhân của Tư Hành Bái, hắn liền sẽ không có lý tính mà đi phân tích nàng tốt hay xấu.
Bởi vì hắn nhận định nàng là chính nàng, cho nên bất luận nữ nhân nào đều không có tư cách so sánh với nàng.
Cố Khinh Chu căn bản sẽ không có tốt cùng xấu, nàng chỉ là Cố Khinh Chu, là mèo con duy nhất của Tư Hành Bái, là của hắn!
Hắn chính là hắn, tốt xấu đều là của hắn, hắn chưa bao giờ suy xét qua chuyện buông ra.
Không hơn.
Cố Khinh Chu rất muốn biết rõ ràng, rốt cuộc chỗ nào của mình được Tư thiếu soái ưu ái đến.
Tình cảm nếu có thể nói ra rõ ràng, thì đã không có nhiều si nam oán nữ như vậy.
Tư Hành Bái tự mình cũng không rõ.
"Được được, không khóc." Tư Hành Bái khẽ hôn lên vầng trán mềm mại của nàng, "Ta phái người đưa nàng trở về." Tư Hành Bái nói được thì làm được, đem Cố Khinh Chu trả về Cố công quán.
Mọi người của Cố công quán gần đây không ai lưu tâm đến ai, thậm chí không ai để ý đến chuyện Cố Khinh Chu tối hôm qua không về.
Cố Duy rời nhà bỏ ra ngoài, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương, Cố Anh, Cố Thiệu còn khai thác mối quan hệ tìm nàng ấy, Cố Khuê Chương đã mặc kệ; Tứ di thái mang thai, làm cho Nhị di thái cùng Tam di thái lòng tràn đầy phẫn nộ; Cố Khuê Chương càng là đắm chìm trong thứ hạnh phúc già rồi còn có con ở bên trong.
Cố Khinh Chu nằm được trên giường của chính mình, tâm tình rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp vài phần.
Thời điểm hoàng hôn, nàng nghe được thanh âm ô tô, còn tưởng rằng xe Cố công quán, chưa từng để vào tâm.
Ước chừng nửa giờ sau, có người gõ cửa phòng Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu chỉ cho là hầu gái, thuận miệng nói câu: "Vào đi."
Cố Khuê Chương mở cửa phòng, mặt đầy tươi cười nhìn Cố Khinh Chu nói: "Khinh Chu a, con xem ai đến thăm con!"
Đứng ở phía sau lưng Cố Khuê Chương, chính là Tư Hành Bái, hắn ăn mặc quân trang màu thiết hôi, cao lớn hiên ngang.
Hắn một thân quân trang Đức Thức chỉnh tề, trước ngực mang, treo đầy huân chương, huân chương toát ra thanh huy lóa mắt.
Quân trang Đức Thức có chỗ tốt, chính là cắt ráp rất xinh đẹp, có thể hỗ trợ tới mức khiến một người nam nhân đã anh tuấn lại càng anh tuấn hơn!
Cố Khinh Chu hít hà một hơi, sắc mặt đại biến.
Tư Hành Bái, hắn tuyệt nhiên thật sự dám đến Cố gia!
"Khinh Chu, con bị thương như thế nào cũng không nói cho phụ thân biết, làm hại chúng ta cái gì cũng không biết! Lão thái thái lo lắng cho con, kêu thiếu soái đến thăm, con ra sao rồi?" Ngữ khí của Cố Khuê Chương thực quan tâm, nhưng trong đáy mắt, tất cả đều là nịnh nọt.
Cố Khinh Chu khoác áo ngồi dậy.
"Phụ thân, con cũng là sợ ba lo lắng. Chỉ là ngón chân bị thương, không có gì trở ngại." Cố Khinh Chu buông lỏng, giải thích.
Tư Hành Bái nói: "Cố lão gia, ta có thể cùng Khinh Chu hai người nói vài câu không? Lão thái thái có chút việc tư muốn nói."
"Được được được!" Cố Khuê Chương vội vàng nói.
Chuyện thời thượng hiện giờ là, nữ hài tử đi ra cửa, đều phải có bạn nam cùng đi.
Tư Hành Bái vâng mệnh tới trông chừng Khinh Chu, Cố Khuê Chương không có nghĩ nhiều.
Phỏng chừng Cố Khuê Chương nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra là Tư Hành Bái coi trọng khuê nữ của gia đình hắn.
Ở trong mắt Cố Khuê Chương, Tư Hành Bái là quan quân cùng Tư Đốc Quân sóng vai hiển hách, mắt nhìn của hắn hẳn là rất cao, tuyệt đối không thể coi trọng nữ nhi như phù dung trong nước của nhà ông ta.
Chờ Cố Khuê Chương vừa đi, Tư Hành Bái trở tay đem cửa khóa lại.
Cố Khinh Chu môi hơi hơi run run: "Ngươi...... Ngươi không được khóa cửa lại!"
Tư Hành Bái đi tới trước giường nàng, sờ trán của nàng, nói: "Không phát sốt, còn tốt."
Rồi sau đó lại xem chân nàng.
Chân còn sưng.
Hắn cúi người nhẹ hôn môi nàng một cái, nói: "Ta đem nàng đưa đi, liền nói lão thái thái muốn đưa nàng đi, ta thật sự không yên tâm, cả ngày nay đều không an bình."
Cố Khinh Chu xiết chặt tay hắn: "Ngươi không được như vậy!"
Nàng khẩn trương đến sắc mặt càng trắng bạch, "Ta nơi nào cũng không đi, ta liền phải ở nhà dưỡng bệnh!"
Con ngươi nàng phẫn nộ, vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, Tư Hành Bái không có kiên trì, nói: "Nàng tự chăm sóc tốt cho mình được không?"
Lại hỏi Cố Khinh Chu, "Chân nàng không thể dính nước, ai giúp nàng tắm rửa, hầu gái có thể ôm nổi nàng sao?"
Thật là mọi chuyện đều không làm được.
Rồi sau đó, hắn lại đánh giá phòng Cố Khinh Chu, thấy ấm nước ở đầu giường nàng có phần xa, hỏi nàng: "Khát nước ai rót cho nàng?"
Cố Khinh Chu vô lực dựa vào giường: "Ta đều làm được, ngươi làm ơn đi mau!"
Tư Hành Bái dò xét một phen, thấy Cố Khinh Chu tựa hồ lại muốn khóc, mà nơi này nàng dưỡng bệnh cũng rất thích hợp, lúc này mới yên tâm xuống lầu rời đi.
Thời điểm hắn xuống lầu, Cố Tương cùng Cố Anh đứng ở phòng khách nhìn lén hắn.
"Phụ thân, đó chính là Tư Mộ - Tư thiếu soái sao?" Ghen ghét giận diễm cực nóng trong mắt Cố Tương, sắp tự mình làm bỏng mình.
Nam nhân kia quá soái ca, khí chất càng là oai hùng tôn quý, Cố Khinh Chu thật là vận cứt chó mà!
Cố Tương tự phụ đã gặp qua rất nhiều quý công tử, nhưng đến nay không ai bì được vẻ soái của Tư Hành Bái, hắn có thể bức lui vẻ phồn hoa của thế gian, làm thần sắc của tất cả mọi người phải ảm đạm. "Không phải Tư Mộ, là Tư Hành Bái." Cố Khuê Chương cười nói.
Cố Tương thất kinh.
Cố Tương đứng ở trên thềm son, nhìn theo Tư Hành Bái đi ra cửa.
Tinh thần nàng có phần hoảng hốt.
Đó là Tư Hành Bái, thiếu soái có uy vọng nhất Nhạc Thành, nghe nói hắn bất quá 25 tuổi, đã có được rất nhiều chiến công hiển hách.
Tư Mộ bì không kịp Tư Hành Bái vạn lần.
Tư Đốc Quân trăm năm sau mất, phụ thừa tử nghiệp,* Tư Hành Bái hẳn là có thể vượt qua Tư Mộ.
(* Ý là sự nghiệp của cha, cha mất rồi con sẽ kế thừa sự nghiệp đó)
"Đây mới là nam nhân ưu tú nhất Nhạc Thành, chẳng sợ gả cho hắn làm di thái thái, cũng là phúc khí của nữ nhân!" Ngón tay thon dài tú mĩ của Cố Tương gắt gao cuộn tròn lại.
Con mắt nàng sáng lên khẽ nhếch, trong lòng đã nổi lên gợn sóng, rốt cuộc áp chế không nổi nữa.
Cố Tương ngước mắt nhìn lên lầu, mới vừa rồi Tư Hành Bái là thay Tư lão thái thái tới xem chừng Khinh Chu.
Tư Hành Bái cùng Cố Khinh Chu?
Sẽ không phải đúng không?
Cố Khinh Chu chẳng lẽ dám có lòng tham như thế? Tư gia nếu là biết được Cố Khinh Chu giảo hợp* với anh em bọn họ, bọn họ sẽ bất hoà, sẽ giết Cố Khinh Chu.
(* "Giảo" ở đây là làm loạn, quấy rối; "hợp" là cùng nhau tạo thành cái gì đó chung; "Giảo hợp" chắc được hiểu theo nghĩa ý là cùng thông gian với hai bên, gần với nghĩa loạn luân vì cả hai người là anh em ruột)
"Tư Hành Bái tuấn lãng như vậy, sao có thể coi trọng Cố Khinh Chu?" Cố Tương lắc đầu, tổng cũng cảm giác chính mình nghĩ quá xa chuyện không thể xảy ra.
Cố Khinh Chu sinh ra đến không tồi, chỉ là tuổi còn nhỏ, canh suông quả thủy,* hương vị nữ nhân còn không có phát ra tới, Cố Tương không tin Tư Hành Bái nói yêu nàng ta.
(* Ý là giống cái sân bay bi giờ ý -_- Trước sau gần như một)
Cố Tương mà nói ra cái chủ ý của nàng, Cố Khinh Chu chắc chắn tâm thần hoảng hốt.
Cố Khinh Chu ở nông thôn chưa thấy qua người chết, chẳng sợ có người già qua đời, cũng là lúc sau tẩn liệm nhập quan xong nàng mới lại tế bái, có từng gặp qua thi thể dữ tợn như vậy bao giờ?
Ban đêm nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, hướng bên gối sờ một cái, liền sờ trúng một cái tay ướt át.
Nàng kinh hãi, hốt hoảng nhìn, nhưng thấy thanh huy ánh trăng non từ song cửa sổ chiếu thẳng vào, là một cái đầu lẻ loi, đôi mắt tối om không có tròng mắt, mồm to đầy máu nhìn về phía nàng.
Cố Khinh Chu kêu to!
"Muội muội, muội muội?" Có người đẩy nàng.
Cố Khinh Chu theo tiếng kêu hoàn hồn, Cố Thiệu đứng ở mép giường nàng, lo lắng nhìn nàng: "Muội muội, muội mới vừa rồi ở trong mộng mơ thét đến chói tai."
Nguyên lai, chỉ là một cơn ác mộng.
Cố Khinh Chu mồ hôi đầy đầu, trán ướt dầm dề chảy xuống mặt, con ngươi lại âm trầm.
"Muội đây là bị dọa, phải mời bà cốt* gọi hồn cho muội!" Cố Thiệu tuổi không lớn, hành sự lại có vài phần lạc hậu, nhưng rất có kinh nghiệm sống nói cho Cố Khinh Chu.
(* Ý là bà đồng bây giờ)
Cố Khinh Chu đúng là bị xác dọa tới rồi, nhưng nàng không nghĩ phải mời bà cốt.
Nàng biết vì sao mình bị dọa tới rồi.
"Muội không có việc gì, a ca, huynh mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." Cố Khinh Chu một thân mồ hôi lạnh, thanh âm hư hư nói.
Cố Thiệu thở dài, kéo cái ghế ở bàn trang điểm qua tới giường: "Huynh cũng ngủ không được, gần đây trong nhà có quá nhiều chuyện."
Cố Duy rời nhà trốn đi, mẫu thân bị phụ thân hành hung, đều làm Cố Thiệu nan kham. Hắn về lý nên bảo vệ mẫu thân cùng muội muội, kết quả hắn chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Chẳng lẽ kêu hắn đi chống đối phụ thân?
Cố Thiệu tiếp thu Tây học Đông học, lại vẫn duy trì hiếu đạo lạc hậu, hắn rất khó xử.
Cố Khinh Chu rũ nhẹ mi mắt, nhìn chằm chằm đôi tay mình, có phần trố mắt.
Có lẽ, nàng nên cùng Cố Thiệu cách xa một chút.
Cố Thiệu đối với nàng thực tốt, làm nàng có cảm giác gia đình ấm áp, nhưng hắn vẫn là nhi tử của Tần Tranh Tranh, là anh trai của Cố Duy, hắn cùng bọn họ mới là huyết mạch thâm sâu.
Thân nhân của kẻ thù, lại như thế nào mà là thân nhân của Cố Khinh Chu được?
Tương lai, sự tình toàn bộ sẽ bị vạch trần, Cố Thiệu có thể thân mật với Cố Khinh Chu như hiện tại được không, là loại trêu đùa cùng dáng vẻ kệch cỡm?
Hắn có thể cảm thấy hay không, thấy Cố Khinh Chu vẫn luôn lợi dụng hắn? Hơn nữa, hắn khẳng định sẽ vì mẫu thân cùng muội muội báo thù, hắn cũng là địch nhân của Cố Khinh Chu đúng không?
"Muội phải ngủ, ngày mai muội còn phải đi học!" Thanh âm Cố Khinh Chu lạnh lùng, tựa người ngoài cách xa ngàn dặm.
Khi nàng ngước mắt lên, ánh đèn điện từ nóc nhà chiếu xuống, rơi vào trong mắt nàng, con ngươi dạt dào kia, đột nhiên có phần lạnh lùng cùng sắc nhọn.
Cố Thiệu khó hiểu, đứng dậy nói: "Ngủ sớm chút đi."
Hắn đi, Cố Khinh Chu yên lặng nghĩ, nàng hẳn là nên đem cửa trên ban công khóa lại!