Hai việc của Cố Khinh Chu làm thỏa đáng.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, Cố Khinh Chu đi theo Nhan Lạc Thủy đến nhà ăn, có nữ giáo công giả bộ phết đất, sau đó nhân cơ hội đưa đồ vật cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu không dấu vết gì giấu ở trong giáo phục.
Nhan Lạc Thủy lúc ấy đang ăn cơm, nàng không có nhìn thấy. Sắp kiểm tra, Nhan Lạc Thủy cũng đi học trở lại.
Ăn cơm trưa, Cố Khinh Chu đột nhiên nhìn Nhan Lạc Thủy nói: "Có phần muốn ăn bánh kem bạch nga."
Nhan Lạc Thủy nói: "Muội cùng tỷ nghĩ giống nhau, tỷ đột nhiên cũng muốn ăn."
Vì thế Nhan Lạc Thủy gọi điện thoại về nhà.
Nửa giờ sau, phó quan Nhan gia đem bánh kem tiến vào.
Cố Khinh Chu phân ra một khối, nói: "Muội cho Cố Duy nếm thử."
Nhan Lạc Thủy hồ hoặc nhìn mắt Cố Khinh Chu: "Muội khi nào cùng muội muội của muội có cảm tình tốt như vậy?"
"Đừng hỏi." Cố Khinh Chu thấp giọng.
Nhan Lạc Thủy trong đầu đầy mờ mịt: "Muội đang làm trò quỷ gì thế?"
Cố Khinh Chu mỉm cười không đáp, đem bánh kem đưa cho Cố Duy.
Cố Duy nhận được bánh kem của Cố Khinh Chu, thụ sủng nhược kinh,* đồng thời trong lòng càng ám sảng: "Xem ra ta nịnh bợ nàng ta có hiệu quả rồi, nàng ta quả nhiên cho rằng ta cùng nàng ta thực tốt!"
(* Ý là được sủng ái nhưng trong lòng vẫn kinh sợ)
Kết quả như vậy, là Cố Duy thực sự nguyện ý muốn thấy.
Cố Duy cảm thấy buồn cười, xem ra chiêu này của nàng đi đúng rồi, nàng sắp thắng đắc thắng lợi.
Ăn cơm trưa, bọn nữ học sinh kia không giống bình thường: qua lại chơi đùa như vậy, mà đều dựa vào bàn mà nghỉ ngơi, bởi vì ngày mai liền phải đi kiểm tra, buổi chiều phải ôn tập.
Kì thi ở trường học Maria là thực nghiêm khắc, đồng thời mỗi năm đều sẽ đem thành tích của học sinh mà phân ra xem xét, học sinh có điểm thấp sẽ bị khuyên thôi học, bảo đảm thanh danh tinh anh của học viện Maria.
Thời điểm buổi chiều, tiết thứ hai của lớp học Cố Khinh Chu là khóa ôn tập, đột nhiên có người lẩm nhẩm lầm nhầm.
"Không được ồn ào!" Giám thị cao niên cấp - Miss Lâm gõ bục giảng, "Nói cái gì?"
Bị Miss Lâm chỉ ra, nữ bạn học đứng lên, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi ta đi toilets, nghe được có người nói, kiểm tra ngày mai, cao niên cấp khóa tính toán có tiết lộ đề, hỏi chúng ta muốn mua hay không."
Không biết vì sao, nữ học sinh Maria, công khóa tính toán đều không phải thực tốt.
Trong đó có Cố Khinh Chu.
Cái đề tài này, tựa nhiệt trong chảo dầu đánh vào mặt nước lạnh lẽo, tức khắc váng dầu văng khắp nơi, sôi trào lên.
"Cái gì?" Miss Lâm cũng thực giật mình, hơi hơi nhíu mày.
Trong phòng học ồn ào náo động lên.
Với khóa tính toán, bọn nữ học sinh đều thực cố hết sức, nghe vậy cơ hồ muốn bạo khiêu.
Miss Lâm trấn an vài câu "Được rồi ôn tập tốt đi", liền vội vã đi đến văn phòng giáo đổng.
Sau khi giám thị rời khỏi, trong phòng học không có an tĩnh lại, ngược lại càng thêm ầm ĩ.
Mỗi người đều nghị luận, bao gồm cả Nhan Lạc Thủy.
Khóa tính toán của Nhan Lạc Thủy cũng không tệ lắm, nhưng nàng nghỉ một thời gian do nghỉ bệnh, công khóa không theo kịp, nàng cũng lo lắng lần tiểu kiểm tra này.
"Khóa tính toán tiết lộ đề, rất có lợi nhuận, ai mà không muốn mua đâu?" Nữ bạn học phía sau nói.
"8 năm trước, cũng có một lần tiết lộ đề, là kỳ kiểm tra tính toán khóa của trung niên cấp, kết quả tra xét nửa ngày không tra ra được đề từ nơi nào mà lộ ra, trường học khai trừ chủ nhiệm Miss trung niên cấp, đồng thời tăng cuộc kiểm tra trung niên cấp thêm khó khăn, làm 1/3 học sinh trung niên cấp không có cách nào qua môn, sau đó toàn bộ đều bị khai trừ, gọi là cảnh cáo."
Lời nói phân trần này, tức khắc như cái nồi muốn nổ tung.
"Này thật quá đáng!"
"Cái này kêu là cảnh cáo răn đe, khiến nhóm Miss không dám tiết lộ đề, cũng khiến bọn học sinh không dám mua đề."
"Lần này là cao niên cấp tiết lộ đề, trường học có thể cũng xử lý như vậy hay không? Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?"
Cái lớp học này, có 6 nữ học sinh khóa tính toán thực không xong, các nàng tức khắc mỗi người đều cảm thấy bất an.
Sau một lúc lâu giống như chim sẻ rối loạn, kêu đến người ù tai.
Nhan Lạc Thủy cũng có chút luống cuống, nàng nhẹ nhàng khuề tay Cố Khinh Chu: "Làm sao bây giờ, tiết lộ đề là chuyện quá ác liệt, tỷ sợ qua không được."
"Không có việc gì đâu, còn có muội mà." Cố Khinh Chu nói, "Muội tính toán so với tỷ càng kém hơn."
"Chúng ta hai người bất quá cùng nhau không qua môn, bị khai trừ, có cái gì tốt đâu?" Nhan Lạc Thủy thở ngắn than dài, "Ai thiếu đạo đức như vậy a, muốn làm ra chuyện như vậy?"
Đôi mắt Cố Khinh Chu hơi lóe, không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Tiếng chói tai nhất cùng hòa trong tiếng nghị luận, bọn nữ học sinh đều lo lắng trường học giết gà dọa khỉ, trừng phạt mọi người.
"Đừng nói bậy!" Giọng Thái Ca Cao trấn an mọi người, "Lần đó bất quá là không tra được lý do. Lần này nếu thật sự tiết lộ đề, ta nhất định sẽ giúp các ngươi tra ra được từ nơi nào mà tiết lộ đề, khai trừ người kia là được, sẽ không liên lụy đến mọi người."
"Ca Cao, tiền đồ của chúng ta đều giao cho ngươi!" Bọn nữ học sinh vây quanh Thái Ca Cao.
Mọi người hoan hô, cơ hồ muốn đem Thái Ca Cao đương xem như thánh mẫu!
Nhan Lạc Thủy bĩu môi.
Cố Khinh Chu vẫn luôn không nói chuyện.
Tiết lộ đề, đối với trường học mà nói, là một sự cố phi thường nghiêm trọng.
Trường học Maria, không ngừng khảo thí tuyển thí sinh nhập học, nhưng học phí của nó cực cao sang, hơn nữa cùng là người quý tộc xuất sắc mới vào được, thanh danh phi thường tốt, bởi vì nó dạy học rất nghiêm khắc.
Từ cao niên cấp của trường học Maria tốt nghiệp, tương lai nữ học sinh có thể đi đại học Mỹ niệm thư.
Học phí cao như vậy còn khiến mọi người xua như xua vịt, chính là bởi vì thanh danh.
Thanh danh lập lên rất khó, nhưng chỉ cần một lần có sự cố liền có khả năng thân bại danh liệt.
Tiết lộ đề chính là sự cố lớn!
Trường học nhất định sẽ trọng tra, trọng phạt!
"Khinh Chu, muội có biết sao lại thế này không?" Nhan Lạc Thủy thấy Cố Khinh Chu còn an tĩnh về đề tài tính toán, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay nàng.
Cố Khinh Chu lắc đầu: "Muội nào biết chuyện gì đâu?"
Tới thời gian nghỉ ngơi, trong phòng học, người chạy mất một nửa, mọi người sôi nổi đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy cũng đứng ở trên hành lang, nghe bọn nữ học sinh qua lại nhốn nháo.
Toàn bộ cao niên cấp loạn thành một đoàn!
"Ngày mai tiểu khảo, chỉ sợ không biết sẽ ra sao." Nhan Lạc Thủy thấp giọng nói.
Cố Khinh Chu gật gật đầu.
"Khinh Chu, Lạc Thủy, các ngươi biết không, nghe nói thấp niên cấp khóa tính toán đề cũng bị tiết lộ." Bạn học Lý Hoa chạy đến, dừng phắt lại, bắt lấy Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy, thở hồng hộc nói cho các nàng.
Nhan Lạc Thủy kinh ngạc.
Đôi mắt Cố Khinh Chu lóe hạ, không nói chuyện.
"Trường học này điên rồi." Lý Hoa từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Quả nhiên, thấp niên cấp dưới lầu, cũng sôi dâng lên.
Nhan Lạc Thủy có phần không nghĩ ra: "Bán đề thi, chuyện lớn nguy hiểm như vậy, nhóm Miss vì sao phải làm? Theo ta biết, nhóm Miss mỗi tháng tiền lương chừng 50 ngàn tiền, so với lão sư trường cao đẳng khác hơn ba bốn lần. Lương cao như thế, vì sao phải tự hủy tiền đồ?"
Cố Khinh Chu bình tĩnh nhìn cây ngô đồng dưới lầu, bên tai nghe tiếng gầm quay cuồng, không trả lời.
Lý Hoa nói: "Không biết a, dù sao rất nhiều người muốn tao ương. Bi kịch 8 năm trước, bị chúng ta đuổi kịp, thật là xui xẻo!"
Chính chuyện ầm ĩ đó, hội nghị khẩn cấp của nhóm Miss họp xong, sôi nổi về tới khu dạy học.
Mỗi người dạy ban của mình, đều bị kêu trở về phòng học của mình.
Giám thị lớp học của Cố Khinh Chu - Miss Lâm cũng vào tới.
Miss Lâm trên mặt hiền lành, phát ra âm lãnh xanh mét, nói: "Mọi người đoán không sai, là tiết lộ đề!"
Mọi người ồ lên.
Lớp học đầy tiếng chói tai, cơ hồ bao phủ mất tiếng của Miss Lâm.
"Bất quá, là hôm nay mới tiết lộ đề, đối tượng khẳng định còn ở trường học, thậm chí ở lớp. Mọi người toàn bộ đừng cử động, giáo đổng đã an bài người, đến từng lớp điều tra.
Điều tra ra rồi, là người kia xui xẻo; điều tra không ra, là mọi người toàn bộ đều xui xẻo, cho nên mọi người phải phối hợp thật tốt." Miss Lâm nói.
Mọi người lập tức đoan chính ngồi yên.
Cố Khinh Chu cùng mọi người giống nhau, cũng đoan chính ngồi ổn.
Mặt nàng không biểu cảm, yên lặng chuyển động cây bút trong tay, buông lỏng mặt mày che lấp phần cảm xúc của nàng.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Nhan Lạc Thủy cũng nhìn chằm chằm cây bút trong tay chính mình, hận không thể véo ra hoa được.
Ước chừng 15 phút, liền có 4 người nữ tu sĩ, là từ viện tu đạo mượn tới, tiến vào phòng học.
"Tất cả đồng học đứng dậy." Miss Lâm nói, "Một đám xếp thành đội, đứng ở trên hành lang."
Bọn nữ học sinh nghe theo lời.
Cố Khinh Chu đứng ở sau Nhan Lạc Thủy, ra phòng học.
Đã là nửa buổi chiều, nắng gắt biến thành kim sắc ấm áp, xuyên qua lan can trường học, dừng ở trên người mọi người, mặt mày mỗi người như tắm gội nắng ấm, đều lả lướt tinh tế.
Mọi người yên yên tĩnh tĩnh.
Trong phòng học lục soát một lúc lâu.
"Tìm được rồi!" Đột nhiên, có một người nữ tu sĩ nói.
Thanh âm bà ta không nhẹ, tựa như có ma lực tác động, các thiếu nữ nguyên bản dựa vào lan can, sôi nổi tiến tới cửa sổ, nhìn vào trong phòng học xem.
"Là ai là ai?" Mặt người sau, vội vàng dò hỏi, sợ chính mình bỏ lỡ trò hay.
"Giống như........" Bạn học phía trước muốn nói lại thôi.
"Nhanh lên, để ta xem một chút, rốt cuộc là ai?" Có người chen chúc.
Đám người Nhan Lạc Thủy, không có động đậy.
Còn có một người nữa không nhúc nhích, chính là Thái Ca Cao. Thái Ca Cao xưa nay cao ngạo, váy đồng phục của nàng thực ngắn, một đoạn chân trắng nõn thon dài hiện ra, mông cong, eo nhỏ nhắn mềm mại.
Chẳng sợ Nhan thái thái nói qua Thái Ca Cao tiền đồ xa vời, thì nàng ta vẫn là nữ học sinh xinh đẹp nhất lớp.
Có người quay đầu lại nhìn Thái Ca Cao.
Thái Ca Cao tú mĩ nhíu mày lại: "Nhìn ta làm chi?"
Nàng đang nói, nhóm nữ tu sĩ cũng ra khỏi phòng học, Miss Lâm chỉ Thái Ca Cao: "Chính là nàng ta!"
Trong tay nữ tu sĩ, cầm cặp sách của Thái Ca Cao.
Từ trong cặp sách của Thái Ca Cao, lục soát ra cuốn tiểu khảo khóa tính toán ngày mai.
Thái Ca Cao thành tích thực tốt, duy chỉ có khóa tính toán thực không xong, so với Cố Khinh Chu còn muốn không xong.
Trên hành lang đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều không dám nói tiếp nữa.
Hai nữ tu sĩ tiến lên, trở tay bắt Thái Ca Cao.
Thái Ca Cao hoàn hồn, giận dữ nói: "Làm cái gì, buông cái tay dơ của các ngươi ra!"
"Thái Ca Cao, chúng ta từ trong cặp sách của ngươi, tìm được cuốn tiểu khảo khóa tính toán." Miss Lâm nói.
Mặt mày kiêu ngạo của Thái Ca Cao, hiện lên vài phần khó có khi gặp hoảng loạn cùng khiếp sợ.
"Không phải ta!" Thái Ca Cao kêu lấy lệ.
"Mang đi." Miss Lâm nói, "Trước giao cho giáo đổng, xử lý chuyện này."
Thái Ca Cao ở trước mắt bao người, bị người mang đi.
"Buông tay!" Thái Ca Cao kêu to, tiện đà giãy giụa.
Nàng có phần luống cuống.
Đây là có chuyện gì?
"Buông ra!" Thanh âm Thái Ca Cao lớn hơn nữa, rít gào đến toàn bộ khu dạy học đều nghe được hết.
Nhóm nữ tu sĩ lại đàn áp dùng sức, đem nàng xô đẩy xuống lầu.
Xô đẩy giữa đường, giày Thái Ca Cao rớt một chiếc.
Mà dưới lầu, cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương: "Không phải ta, không phải ta, ta không có trộm cuốn đó, ta căn bản không biết cuốn đó đặt ở nơi nào!"
Là thanh âm của Cố Duy.
Nhan Lạc Thủy đột nhiên xoay mặt, nhìn Cố Khinh Chu.
Đôi mắt Cố Khinh Chu an tĩnh, thậm chí có phần lạnh băng, nhìn lại.
Nhan Lạc Thủy lập tức thu hồi thần sắc, chậm rãi quay mặt đi.
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, toàn bộ khu dạy học như nổ tung nồi.