Cố Khinh Chu đem vật phẩm quý trọng của nàng đặt ở két sắt ngân hàng, một thân nhẹ nhàng.
Tài sản, là chỗ đứng căn bản.
Tài sản của nàng an toàn, tâm nàng liền kiên định.
Nàng chầm chậm trở về nhà.
Buổi chiều chủ nhật, nắng gắt nguyên bản loãng bị tầng mây che phủ, có lớp gió mỏng thổi qua.
Mưa phùn kéo dài, làm ướt cái đầu nhỏ nhắn với mái tóc đen dài, trên con đường nhỏ lượn khúc toát ra ánh thủy quang doanh doanh, hơi xuân thanh linh lại dạt dào.
Trong nhà yên tĩnh.
Dư vị của trò diễn khôi hài ở cuối tuần trước còn chưa tan đi.
Hầu gái của Tam di thái - Diệu Nhi nói cho Cố Khinh Chu: "Lão gia tính toán định đem thái thái cùng ba vị tiểu thư đuổi đi, nghe nói lão gia còn có một trang viên cũ......."
Cố Khuê Chương vẫn còn nổi nóng.
Chờ ông ta hết giận, mẹ con Tần Tranh Tranh mỗi người sẽ tự hiện thần thông, dọn ra ngoài là không có khả năng.
Nếu cho rằng Tần Tranh Tranh từ đây mà thất sủng, vậy thì quá coi thường Tần Tranh Tranh.
Cố Khinh Chu chưa bao giờ coi khinh địch nhân của nàng.
"Tam tiểu thư tùy tiện nói mấy câu, làm hại lão gia tổn thất 500 ngàn tiền, hơn nữa còn bị mất mặt cực đại, cơn nóng giận của lão gia chỉ sợ không dễ dàng mà tiêu tan như vậy." Cố Khinh Chu cười nói.
Cố Khuê Chương đã thốt ra lời nói muốn đuổi mẹ con Tần Tranh Tranh đi, Cố Khinh Chu không khỏi cũng tò mò, Tần Tranh Tranh sẽ dùng phương pháp gì làm Cố Khuê Chương lung lay.
Lần này, chỉ lẽ* Cố Khuê Chương thật không dễ dàng tha thứ cho bà ta?
(* chỉ là + có lẽ)
Vừa lúc, Cố Khinh Chu có thể lại lần thỉnh giáo thủ đoạn của Tần Tranh Tranh.
Đem con át chủ bài Tần Tranh Tranh thăm dò rõ ràng, Cố Khinh Chu mới có thể tiến thêm một bước động thủ.
Cố Khinh Chu nghe nói Cố Khuê Chương muốn đuổi mẹ con Tần Tranh Tranh đi, Tần Tranh Tranh tất nhiên cũng biết được.
"Khẳng định chính là ả Bạch thị kia ở trước mặt lão gia thổi gió bên tai, đúng là thứ tiện nhân!" Tần Tranh Tranh nắm chặt khăn tơ tằm trong tay, cơ hồ muốn đem khăn phá nát.
Bạch thị, chính là Nhị di thái, hiện tại được xưng là "Nhị thái thái".
"Ả tiện nhân kia đơn giản là thừa cơ hội ta sa sút, mượn gió đông, còn cái gì mà Nhị thái thái! Một con hát hạ đẳng, còn vọng tưởng cùng ta ngồi ăn chung?"* Tần Tranh Tranh hừ lạnh.
(* Ý của bà này là thái thái và nhị thái thái cùng địa vị, ngang hàng nhau (đều được xem như chính thê chứ không phải là tiểu thiếp nữa) nên bà ta tức:>>>>)
Tần Tranh Tranh tuy rằng mồ côi song thân, được gởi nuôi ở Tôn gia, nhưng bà ta là nữ tử đàng hoàng. Xét về điểm này, Tần Tranh Tranh liền tự phụ hơn so với con hát, tất nhiên bà so với vũ nữ kia mạnh hơn nhiều.
Cố Tương ngồi ở phía sau Tần Tranh Tranh, thay Tần Tranh Tranh đổi thuốc.
Dấu bàn tay trên mặt Tần Tranh Tranh đã tan, nhưng vết thương phía sau vừa vặn vẫn còn chưa khỏi.
"Mẫu thân, chúng ta bây giờ phải làm sao?" Con ngươi Cố Tương mỹ lệ, bên trong hiện lên vài phần tối sầm, ủ rũ cụp đuôi mắt thấp giọng hỏi.
Cố Tương không thể nghĩ được phương pháp, nàng cảm thấy giờ phút này đúng là một khung cảnh đầy tuyệt vọng.
Nếu đem so với Tần Tranh Tranh, Cố Tương chính là đầu óc hay lo xa hơn.
Phụ thân vừa hết giận, có lẽ sẽ thật sự đem bọn họ đuổi đi. Rời khỏi hoa viên nhà Tây, đi đến ở cái biệt quán cũ kĩ kia của phụ thân, Cố Tương sẽ bị các bằng hữu của nàng chê cười đến chết.
Nàng không có khả năng rời khỏi cái vòng luẩn quẩn ở hiện tại.
Hôn nhân về sau, càng là không trông cậy vào.
Trong đầu Cố Tương nghĩ đến một vạn câu hỏi.
"Con yên tâm, phụ thân con chỉ là tức giận, ông ta làm sao dám bỏ chúng ta, đuổi chúng ta đi thật được?" Tần Tranh Tranh chắc chắn, "Ông ta bỏ nhiều tiền như vậy bồi dưỡng các con, sao bỏ được mà vứt bỏ?"
Tần Tranh Tranh là hiểu Cố Khuê Chương nhất.
Cố Khuê Chương từ nhỏ đã nghèo khó, am hiểu nhất chính là tính toán tiền bạc, chuyện gì đi nữa cũng phải đem phí tổn cùng tiền lời tính cho rõ ràng.
Ông ta tiêu tiền bồi dưỡng Cố Tương cùng Cố Duy, Cố Anh, tuyệt sẽ không tùy ý mà tống cổ bọn họ lưu lạc đến xóm nghèo.
Vậy chẳng phải tiền trước kia bỏ ra, đều mất trắng!
"Mẫu thân, chúng ta bây giờ phải làm sao, phụ thân mới có thể hết giận chúng ta?" Cố Tương đã hết bản lĩnh.
Tần Tranh Tranh thật ra có cái chủ ý.
Chỉ là, cái chủ ý này cũng không quá tốt, có phần giống như uống rượu độc giải khát.
"Con ra ngoài để mẫu thân suy xét lại." Tần Tranh Tranh đuổi nữ nhi ra.
Tần Tranh Tranh nhớ tới một đoạn chuyện cũ. Nói là chuyện cũ, kỳ thật cũng chính là chuyện của 5 năm trước, cũng không tính là quá lâu.
Sự kiện kia, thật ra cho Tần Tranh Tranh một cái chủ ý, một cái chủ ý có thể làm cơn tức giận của Cố Khuê Chương tiêu tan hết.
Chỉ là, bà ta có phần do dự.
Chủ ý trong lòng bà, khả năng sẽ làm bà có nhiều địch nhân về sau.
Trong nhà ứng phó với những người này, quả thực gần đây Tần Tranh Tranh cảm thấy mệt mỏi, chủ yếu là Cố Khinh Chu khó đối phó nhất. Nếu thêm một địch nhân nữa, Tần Tranh Tranh sẽ phải lấy trứng chọi đá.
Tần Tranh Tranh không nắm chắc.
Vạn nhất không đắn đo tốt, sẽ càng sốt ruột về sau.
Nhưng thời điểm ăn cơm buổi tối, Tần Tranh Tranh nghe được người hầu kêu Nhị thái thái, mà Bạch thị tuyệt nhiên chẳng biết xấu hổ mà đáp lại, lửa hận trong lòng Tần Tranh Tranh lập tức liền trổi dậy!
Tần Tranh Tranh không có cách nào chịu đựng Nhị di thái có xuất thân con hát kia được xưng là thái thái!
Bà phải liều bất cứ giá nào!
Hôm sau, Tần Tranh Tranh đi đến bưu cục, ở thị trấn nông thôn, quê của bà ta đã gửi cho bà ta một bức điện báo.
Nội dung của điện báo thực bí ẩn.
Lúc sau về đến nhà, Cố Tương cùng Cố Anh vây quanh bà hỏi: "Mẫu thân, mẹ nghĩ ra biện pháp sao? Đừng để cho ả Nhị di thái kia được kêu đến đắc thế, chúng ta sẽ không có ngày nào được yên ổn!"
Cố Tương càng là muốn kêu lên: "Mẫu thân mẹ không biết, Nhị di thái đột nhiên nói dương cầm của con chiếm vị trí phòng khách phía Tây, muốn bán nó đi!"
Tần Tranh Tranh tức giận đến thay đổi sắc mặt.
Lúc này mới đắc thế được mấy ngày, Nhị di thái dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, nếu cứ thế mãi, trong nhà này, mẹ con Tần Tranh Tranh còn có chỗ đứng sao?
Tần Tranh Tranh hít sâu một hơi, nói: "Yên tâm, mẫu thân đã xử lý tốt. Mẹ muốn tặng cho phụ thân các con một phần lễ vật, lúc sau ông ta nhận được, cơn tức giận liền sẽ tiêu tan."
"Lễ vật gì a?" Cố Tương tò mò.
Cố Anh cũng truy vấn: "Có phải đồ rất quý hay không, mẫu thân a? Mẹ có nhiều tiền riêng như vậy sao?"
Tần Tranh Tranh không đáp lại, không muốn cho hài tử biết được, sợ bị Cố Khuê Chương nghe được, sẽ mất đi kinh hỉ.
"Trong lòng mẫu thân hiểu rõ, các con liền không cần hỏi lại, mấy ngày nay đều phải ngoan, đừng có lại chọc phụ thân các con sanh giận." Tần Tranh Tranh nói.
Cố Khinh Chu hôm nay tan học về nhà, lại thấy Tần Tranh Tranh cùng Nhị di thái - Bạch Mộ đều ngồi ở sofa phòng khách.
Trước mặt bọn họ là một ít khúc vải tơ lụa tốt, đều là để may sườn xám.
"Màu sắc hồ nước nhiễm yên này quả không tồi, là lụa mềm, rất tôn dáng người. Dáng người ngươi tốt như vậy, mặc cái này lên người nhất định là sẽ sặc sỡ loá mắt." Tần Tranh Tranh nhìn Nhị di thái nói.
Nhị di thái mỉm cười, đem sấp vải so trên người, vuốt nhẹ chất vải lạnh hoạt mềm mại, cũng thấy vui mừng, đuôi lông mày trút xuống vài phần ý cười ảm đạm.
"Uhm, khúc này ta lấy." Nhị di thái nói.
Nhìn thấy Cố Khinh Chu, Tần Tranh Tranh đột nhiên không có lạnh mặt, mà là nhiệt tình gọi nàng: "Khinh Chu, chúng ta mua chút nguyên liệu, con cũng lại đây chọn một khúc đi."
Cố Khinh Chu không muốn đặt chân vào chiến trường không có khói thuốc súng này, nàng mỉm cười, sơn sâu kín tựa vẩy mực nồng đậm, liền có vẻ ngây thơ trung hậu.
"Không được, thái thái, con gần đây đã có thêm rất nhiều y phục mới, đã đủ mặc rồi." Cố Khinh Chu nói.
Nhị di thái gật gật đầu: "Y phục quá nhiều cũng không tốt, đều mặc không hết, năm sau cũng sẽ không mặc lại, để không nhiều như vậy thật đáng tiếc. Chờ quý tiếp theo, ta lại kêu người đổi nguyên liệu mới."
Cố Khinh Chu gật gật đầu, nói câu đa tạ Nhị thái thái, rồi đi lên lầu.
Buông cặp sách xuống, Cố Khinh Chu thay đổi bộ váy dài mặc nhà màu đen ảm đạm, nghiêng khâm sam màu nguyệt bạc, giày vải thêu hoa đơn giản, đây là y phục nàng thấy thoải mái nhất.
Nàng ngồi ở trên bàn làm bài tập, hôm nay khóa thủ công là khâu vá một con búp bê vải.
Kim khâu trong tay xuyên qua vải, trong lòng nàng lại nghĩ: "Tần Tranh Tranh nhìn qua thực bình tĩnh. Nếu chịu chấp nhận thất bại như vậy, liền không phải Tần Tranh Tranh, không biết bà ta lại nghĩ ra ý nghĩ xấu xa gì."
Đồng thời, Tần Tranh Tranh lại mua vải may y phục, càng là khiến Cố Khinh Chu không nghĩ ra điều gì.
Cố Khinh Chu có phần dự cảm, lần này Tần Tranh Tranh nhằm vào không phải Cố Khinh Chu, bà ta phỏng chừng là có chủ ý khác.
"Vì sao phải may y phục?" Cố Khinh Chu suy đoán.
Lại đến ngày thứ sáu nữa, Cố Khinh Chu tan học về nhà, lại thấy ở phòng khách bày đầy giá áo, gần 10 bộ sườn xám mới tinh đã may rất tốt đưa lại đây.
Nữ quyến trong nhà đều đang xem, tấm tắc khen hiếm lạ.
Trong đó có 2 bộ sườn xám màu tím thêu chỉ bạc hoa hải đường, Cố Khinh Chu cũng lại nhìn vài lần.
Kích cỡ sườn xám không thích hợp với Tần Tranh Tranh, cũng không thích hợp với Nhị di thái cùng Cố Tương, Cố Duy cùng Cố Anh lại không mặc quá lớn.
"Sườn xám màu tím là quyến rũ nhất, phụ thân lần trước còn mắng qua Cố Tương, nói nàng ta ăn mặc quá không biết chừng mực, hai bộ y phục này, tuyệt đối không phải cho Cố Tương; Cố Duy cùng Cố Anh còn quá nhỏ, màu tím cũng không thích hợp với bọn nó, tự Tần Tranh Tranh mặc càng mặc không được." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.
Nghĩ đến đây, Cố Khinh Chu liền không sai biệt lắm đã hiểu.
Nàng đã biết chủ ý của Tần Tranh Tranh.
Lúc sau Cố Khinh Chu lên lầu, nhịn không được lắc đầu cười: "Thật là chủ ý ấu trĩ!"
Nàng sẽ không đi vạch trần.
Tần Tranh Tranh chính mình nhưỡng hạ khổ tửu,* tương lai bà ta tất yếu tự đem chính mình hạ thấp xuống.
(* Ý là bị dồn vào đường cùng không còn cách nào khác mới đau khổ mà phải nghĩ ra hạ sách thấp kém này. Theo mình là vậy ^^)
Cố Khinh Chu không ngại Tần Tranh Tranh tự mình đào cái hố cho mình.
Hôm sau, là cuối tuần.
Ánh mặt trời cuối tuần ấm áp, Nhan Lạc Thủy sớm đã lên kế hoạch tốt cho các hoạt động, nàng cùng Nhan thái thái đi đạp thanh,* mang theo Cố Khinh Chu.
(* Đạp thanh là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.).
Cố Khinh Chu cùng đi.
Nàng thật sợ ở lại trong nhà, lại bị Tư Hành Bái lái xe đến bắt, đưa tới Biệt quán của hắn.
"Nhị thái thái, con cùng nghĩa mẫu con đi đạp thanh, khả năng là ở Nhan gia một đêm." Cố Khinh Chu nhìn Nhị di thái, nói.
Nhị di thái mặt mày hớn hở: "Khinh Chu tiểu thư đừng khách khí. Con cứ đi đi, thay ta đa tạ Nhan thái thái, bà ấy chiếu cố con như vậy."
"Vâng, con lần trước còn cùng nghĩa mẫu con nói là Nhị thái thái thương con nhất." Cố Khinh Chu mỉm cười.
Nhị thái thái càng là vui mừng.
Tần Tranh Tranh nhấp môi, thân mình đều cứng đờ ngồi ở trên sofa.
Thái độ của Cố Khinh Chu, không hề nghi ngờ nhưng lại như hung hăng công kích Tần Tranh Tranh.
Nửa tháng ngắn ngủi, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Nhị di thái quản.
Mà Nhị di thái ở trong cái nhà này 10 năm, bà ta sớm đã tường tận hết thảy, xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, Tần Tranh Tranh ngóng trông Nhị di thái phạm lỗi nhưng hy vọng xa vời đó cũng thất bại.
"Xem ngươi đắc ý, còn có thể đắc ý bao lâu!" Tần Tranh Tranh tức giận.
Tần Tranh Tranh nhớ tới mới may 2 bộ sườn xám kia, trong lòng có hơi chút yên ổn.
Chờ mấy ngày nữa!
Đến lúc đó liền có thể trừng trị ả tiện nhân Nhị di thái này!
Cố Khinh Chu nhìn mắt Tần Tranh Tranh cùng Nhị di thái, nghĩ thầm: "Trong nhà Tu La tràng* còn muốn liên tục tranh đoạt, chỉ mong Nhị di thái có thể giữ vững."
(* Mình nghĩ chỉ đám ác quỷ Tu La)
Nhị di thái hiện tại muốn giữ vững cái địa vị "Nhị thái thái" này, bà ta biết được Tần Tranh Tranh cùng bọn nhỏ đám người đó cũng muốn củng cố địa vị, lại không có khả năng xử lý hạ bọn họ một cách dễ dàng, Nhị di thái sẽ yêu cầu giúp đỡ.
Cố Khinh Chu chính là sự giúp đỡ duy nhất.
Vì muốn mượn sức Cố Khinh Chu, Nhị di thái sẽ cho Cố Khinh Chu được rất nhiều tiện nghi.
Cố Khinh Chu cảm thấy tiện nghi này là nàng nên nhận được, nàng không giúp Nhị di thái, lại yên tâm thoải mái hưởng thụ tiện nghi đó.
Cố Khinh Chu cùng Nhan gia đi ra ngoài chơi, buổi sáng đi đạp thanh, buổi chiều đi bờ sông câu cá.
Nhan thái thái cùng hầu gái chuẩn bị cơm trưa, Nhan Lạc Thủy, Cố Khinh Chu cùng Nhan gia Ngũ thiếu gia - Nhan Nhất Nguyên liền ở bên cạnh vui đùa ầm ĩ.
Đôi mắt Nhan ngũ thiếu thường liếc nhìn chung quanh Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu ăn mặc sườn xám màu hồng cánh sen có hoa văn bông sen màu nhạt, vây quanh là một cái trường tua áo choàng màu đỏ nhạt. Tua áo choàng cập eo, ở quanh mái tóc dài đen nhánh của nàng, tú sắc rong chơi.
Ý cười nàng nhợt nhạt, con ngươi tụy nhiên.
Nhan Lạc Thủy từ phía sau chụp lấy Nhan Nhất Nguyên.
Nhan Nhất Nguyên bị dọa nhảy dựng: "Làm cái gì?"