Xin lỗi mọi người, do mình có 1 chút chuyện bận do công việc nên mong mọi người thông cảm. Mình sẽ cố gắng ra chap nhanh hơn
Cố Khinh Chu đứng vào lan can ban công, tâm tư tĩnh lặng.
“Chu Chu?” Cố Thiệu ở sau cửa gọi cô.
Phòng ngủ hai người ở sát cạnh nhau, dung chung một ban công.
Này cũng không có gì không tiện cả.
Trong nhà này, có thể nói người duy nhất làm Cố Khinh Chu buông lơi đề phòng không phải liên minh của mình - Tam di thái Tô Tô, mà là huynh trưởng dị mẫu của cô - Cố Thiệu.
Cố Thiệu mới mười bảy tuổi, là nam hài tử thiện lương cùng bao dung, đối Cố Khinh Chu thực lòng thực dạ, chưa từng công kích bất luận là điều gì.
Cố Khinh Chu ngoái đầu nhìn lại, máitóc đen dài lay động trong gió, cùng làn váy gợn sóng phập phồng càng tăng thêm phần vũ mị.
“A ca, anh còn chưa ngủ à?” Cố Khinh Chu hỏi.
Cố Thiệu gật đầu: “ Anh ngủ không được, bài tập còn chưa làm xong, ngày mai là cuối tuần, anhlại có hẹn với đồng học đi cưỡi ngựa, nên cũng không rảnh để làm.”
Cố Thiệu thực là một nam hài tử nghiêm túc. Nhưng anh không phải là không thích kết giao bằng hữu, bình thường cũng ăn chơi điên cuồng lắm.
Nhưng trước khi đi chơi, anh dù có thức đêm cũng muốn làm xong bài tập.
Học lực của anh ở trường học cũng rất tốt, lão sư cũng coi trọng anh, nói anh tương lai có tiền đồ.
Cố Khinh Chu hơi hơi nhấp môi, mang theo chút tiếc nuối: Nếu anh ấy không phải là con trai của Tần Tranh Tranh, vậy có phải tốt hơn không?!
Nếu anh không phải do Tần Tranh Tranh sinh, Cố Khinh Chu có thể ở gần anh thêm một chút.
“Chu Chu, em ngày mai đi chơi với anh đi, được không?” Cố Thiệu hỏi.
Cố Khinh Chumái tóc đen dày thắt gọn ở sau đầu, tựa như một đóa hồng đen thịnh tráng, tinh tế giản dị lại vừa xa hoa, Cố Thiệu như cảm thấy không được tự nhiên.
Cố Khinh Chu chớp mắt một cái, suy ngẫm: Tư Hành Bái đi một tháng, vừa trở về thành. Đúnglúc ngày hôm đó, cô cùng Cố Thiệu cũng ra ngoài chơi, vô tình chọc Tư Hành Bái nỗi giận; lần này là đi chung với đồng học của Cố Thiệu, một đám nam sinh đi cưỡi ngựa, sợ Tư Hành Bái lại không biết nghĩ gì mànổi điên lên nữa.
Nhắc đến Tư Hành Bái, thật làđau đầu.
Trừ bỏ đau đầu, còn lại là ghê tởm.
Cố Khinh Chu không phải vị hôn thê của hắn, cũng không phải tình nhân bao dưỡng của hắn, cớ gì lại phải đến chỗ của hắn, nghe những lời hắn nói, nghẹn khuất lại không thể cãilại được.
Nhưng cái Tư Hành Bái dựa vào, không chỉ là quyền thế của cha hắn, mà còn có sự uy tín do chính hắn tạo ra.
Thật là một tên ác bá khinh nam bá nữ, nếu lui về hai mươi năm trước, hắn khẳng định chính là một tên Cao Nha Nội (*) chính tông.
Thật sợ hắn quá a!
“Không được, mai em cũng có bài tập ôn.” Cố Khinh Chu cổ tay trắng nõn khẽ nâng, đem tóc mái vén lên sau tai, lộ ra đường cong gương mặt tinh tế nhu mị, cùng với lỗ tai nhỏ nhắn xinh xinh.
Cố Thiệu nghĩ thầm: Em ấy thật tinh xảo, giống như búp bê bằng sứ vậy.
Nếu cô ấy không phải muội muội của anh, anh khẳng định sẽ theo đuổi cô tới cùng, nhưng trời không chiều ý nguyện.
“Gió đêm lạnh lắm, hóng gió nhiều sẽ bị đau đầu, em vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi a.” Cố Thiệu quay đi, cố tình che lấp sự mất mát của mình, chỉ nói vọng lại cho Cố Khinh Chu nghe.
Cố Khinh Chu gật đầu.
Điều cô lo nghĩ vẫn chưa thông suốt, nhưng vẫn còn cả đêm cho cô suy nghĩ mà.
Ngày cuối tuần, Cố Khinh Chu dậy sớm, xuống lầu ăn cơm, liền nghe được lão Tam Cố Duy nói với phụ thân rằng: “Hôm nay con muốn đi bái phỏng đồng học.”
Cố Khuê Chương không ngại cho nữ nhi đi giao tế, hiện nay danh viện giao tế là một chuyện thời thượng.
Ông bỏ một số tiền lớn đưa các con đi Học viện Giáo hội chính là hy vọng các cô có thể kết giao với người thuộc dòng dõi quyền quý.
Cố Khinh Chu cũng nói: “Cha, hôm nay con cũng muốn đi thăm muội muội của nhũ nương.”
Nói là vậy nhưng cô không phải đi Hà gia, ngược lại là gọi điện thoại cho Nhan Lạc Thủy.
Cô biết lão Tam Cố Duy muốn đi đâu.
Cố Khuê Chương căn bản không nghe các cô nói cái gì, chỉ tùy tiện gật đầu.
Cố Duy trước ra cửa, trước khi đi, cô ta còn quay lại nhìn Cố Khinh Chu vài lần.
Cố Khinh Chu làm bộ không biết.
Chờ Cố Duy đi rồi, Cố Khinh Chu mới ra cửa. Cô đi ngang qua một cửa hàng Tây Dương thịnh hành, cô cố ý cầm theo kim biểu mà Tư Hành Bái đưa cho cô, đi vào đưa cho lão bản ở đấy xem.
“Kim biểu(*) này có dùng được không?” Cố Khinh Chu tâm tư rối loạn, nhưng lại trưng ra vẻ mặt như không có gì, cầmkim biểu đưa cho lão bản xem.
Lão bản điều hành cửa hàng Tây Dương hít hà một hơi: Đây là kim biểu củaThụy Sĩ, chỉ có ngân hàng Hongkong mới được lưu hành, Nhạc Thành dù là thành phố lớn nhưng một lần cũng chưa từng được thấy qua.
Vị tiểu cô nương này, cô ấy cư nhiên lại có kim biểu quý báu thế này, lão bản thực giật mình.
Đây là khách quý!
Lão bản lập tức thay một bộ mặt nịnh nọt lại ân cần tươi cười: “Tiểu thư mời ngồi, lúc nãy có sai, mong người bỏ qua, mời ngài ngồi chờ một lát.”
Cố Khinh Chu hơi hơi cắn môi, nói: “Lão bản, ta có thể sử dụng điện thoại của ngài gọi cho đồng học của cú, bảo cô ấy chờ ta một chút, được không?”
Điện thoại bấy giờ là đồ hiếm, nên cũng chỉ văn phòng riêng của lão bản là có, người ngoài cư nhiên không thể tùy tiện dùng.
Nhưng với yêu cầu của vị khách quý này, lão bản phá lệ, dặn nhân viên trong coi cửa hàng, còn ông tự mình mời Cố Khinh Chu vào văn phòng gọi điện thoại.
Điện thoại một hồi, Cố Khinh Chu nói: “Làm phiền ngài giúp ta gọi đến số 59 đường Duy Khắc - Nhan Công quán.”
Lão bản vừa nghe lập tức biết được thân phận đối phương, đường Duy Khắc Nhan Công quán, đó chính là quý phủ Quân Chính phủ Tổng Tham Mưu.
Vị tiểu thư này xem ra thân phận tôn quý vô cùng.
Lão bản hiểu chuyệnnhanh chóng lui đi ra ngoài, nhẹ nhàng chắn ở cửa giúp Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu gọi điện thoại cho Nhan Lạc Thủy.
Cuộc điện thoại này rất quan trọng, Cố Khinh Chu lại không thể gọi ở nhà.
Cố gia chỉ có một bộ điện thoại, đặt ngay phòng khách dưới lầu, nói gì Tần Tranh Tranh đều có thể nghe được.
Mà những lời Cố Khinh Chu muốn nói với Nhan Lạc Thủy tuyệt không thể để người ở Cố gia biết được.
Tần Tranh Tranh tính dùng trương lương kế, Cố Khinh Chu sẽ từng nấc từng nấc gỡ nút thắt, hôm nay Cố Duy ra ngoài, Cố Khinh Chu liền biết cô ta là tìm Nhan Lạc Thủy để bái phỏng.
Mục đích của Cố Duy, Cố Khinh Chu toàn bộ đều nói cho Nhan Lạc Thủy nghe, thuận tiện chỉ Nhan Lạc Thủy làm thế nào để ứng phó.
“Lạc Thủy, những điều em dặn chị nhớ kỹ nhé.” Cố Khinh Chu lặp lại dặn dò.
Nhan Lạc Thủy ở đầu dây điện thoại bên kia mỉm cười: “Chị biết rồi, em cứ yên tâm đi, bảo đảm em có trò hay xem là được!”
Cố Khinh Chu cười cười, sẵn cũng hỏi thăm sức khỏe của nghĩa mẫu: “Mỗ mụ hôm nay có khỏe không?”
“Rất tốt, vừa lúc có thể nhờ mỗ mụ phối hợp, em liền sẽ có trò hay để nhìn.” Nhan Lạc Thủy cười nói.
Cố Khinh Chu nói: “Chỉ sợ mỗ mụ sẽ mắng chúng ta hồ nháo.”
“Sẽ không đâu, chị đã nói với người đó là ý của chị, mỗ mụ sẽ giúp chúng ta.” Nhan Lạc Thủy khẳng định sẽ thành công.
Cố Khinh Chu mỉm cười, gác điện thoại.
Lúc ra cửa, lão bản cũng tỏ ra vui vẻ, cung kính đưa cô ra tận cửa.
“Ông muốn bao nhiêu tiền?” Cố Khinh Chu hỏi.
Lão bản vội nói: “Tiểu thư, việc nhỏ như vậy không cần tiền. Sau này chỉ cần người thường tới, chiếu cố cho cửa tiệm nhỏ này là được rồi ạ.”
Lão bản này thật sự cơ linh, lão đoán Cố Khinh Chu chính là tiểu thư Quân Chính phủ, nếu như không làm sao kim biểu quý báu như thế lại ở trong tay cô?
Có thể được tiểu thư Quân Chính phủ để mắt, sau này sợ gì không được ưu ái? Dã sử không được ưu ái thì có chỗ dựa cũng tốt, lỡ sau này xảy ra chuyện gì khác thì sao?
Thế đạo hiện giờ, người cầm súng mới là ngạnh đạo lý.
Bây giờ chỉ là một chút thiện ý, sau này có cậy nhờ cũng sẽ dễ hơn, vị lão bản này đúng thực là khôn khéo.
Cố Khinh Chu không nói ra, dù sao trên danh nghĩa cô cũng là người của Quân Chính phủ.
Cố Khinh Chu nói chuyện điện thoại xong, liền đi đến hiệu thuốc Hà thị để cho qua thời gian.
Lúc này, Tam muội của Cố Khinh Chu - Cố Duy đã tới số 59 đường Duy Khắc - Nhan Công quán.
“Làm phiền vào bẩm một tiếng, nói là có Cố tiểu thư tới.” Cố Duy nói với người hầu. Cố tiểu thư, người hầu khẳng định sẽ nghĩ là Cố Khinh Chu, vậy sẽ rất dễ dàng cho cô vào hơn.
Cố Duy tươi cười điềm đạm, là một nữ tử mới mười bốn tuổi, mặc một thân sườn xám màu hồng phấn thêu hải đường, tay áo sườn xám dài đến khuỷu tay, lộ ra nửa cánh tay thanh tuyết giống như ngó sen, mảnh khảnh tươi xinh.
Hầu gái nhìn mắt nàng, lại nói: “Cố tiểu thư chờ một lát, hôm nay thái thái không có dặn là có khách tới, để tôi vào hỏi người một tiếng.”
Nói xong liền đem Cố Duy chặn ở cửa.
Cố Duy có chút xấu hổ,một thục nữ đoan chính như cô mà bị người ta để ở ngoài cửa chờ, thật là rất khó coi. Đồng thời, cô cũng tức giận: “Đúng là con mắt thấp kém hạ lưu!”
Thế gia quyền quý khác với phường hạ lưu, chính là có nhiều quy cách để nhận xét một người!
Mà Cố Duy này có thể xét ra là nhất đẳng, vậy mà phải đợi liền mười lăm phút. Cô càng chờ càng hóng, trời tháng ba nắng gắt, khí trời ấm áp, nhưng phơi nắng lâu cũng có thể làm sạm da, một nữ hài tử cả người đều ái mỹ thế này,nếu vì phơi nắng mà sạm da thì trăm triệu lần không được.
Cố Duy bực bội dùng tay che trên đầu, tiếp tục chờ.
Đồng thời, Cố Duy linh quang chợt lóe: “Nghe Cố tiểu thư tới, vậy mà vẫn bắt mình chờ lâu như thế, chẳng lẽ người của Nhan gia căn bản đều không thích Cố Khinh Chu, không có ý chào đón Cố Khinh Chu tới?”
Ngay lúc sau tự trả lời, Cố Duy cơ hồ muốn cười thành tiếng: “Tình cảnh như vậy, xem ra Nhan gia đúng là không thích Cố Khinh Chu a?”
Bắt chờ đợi lâu như thế này, có khác gì đang gây khó dễ đâu chứ.
“Vậy mà Cố Khinh Chu còn khoác lác, nói cái gì nghĩa phụ nghĩa mẫu, ta xem nhân gia người ta là không đem cô ta để vào mắt?” Cố Duy mỉa mai, “Có lẽ Nhan gia vì muốn nịnh bợ Tư Đốc Quân nên mới giả vờ nhận cô ta làm nghĩa nữ. Nhưng lúc Tư Đốc Quân không có mặt, căn bản sẽ không xem cô ta ra gì.”
Thật là chuyện tốt a.
Cố Duy so Cố Khinh Chu tuy tuổi còn nhỏ, nhưng phong cách thời thượng lại xinh đẹp hơn.
Nếu Nhan gia không thích Cố Khinh Chu, Cố Duy có thể nhân cơ hội mà!
Chờ đợi chừng hai mươi phút sau mới thấy cô hầu gái ra mời Cố Duy: “Cố tiểu thư, thái thái đang lên cờ, một vòng chưa đánh xong, nô tỳ không dám lên tiếng. Thái thái cho mời ngài vào.”
Nguyên lai là chơi mạt chược.
Cố Duy lúc này không còn tức giận, hơi thở cũng vững vàng, đoan trang dịu dàng đi theo hầu gái, tiến vào đại môn Nhan công quán.
Lúc này, Nhan thái thái cùng hai người con dâu, còn có một hầu gái lớn tuổi cùng bồi chơi mạt chược.
Nhan Lạc Thủy tiếp đãi Cố Duy: “Đến có việc gì sao? Em không có gọi điện thoại báo trước nên chị cũng không biết là em đã đến rồi.”
Nhan Lạc Thủy ngầm bực Cố Duy không hiểu quy củ.
Tiểu thư danh viện muốn đến nhà người ta làm khách, đầu tiên phải gọi điện thoại báo trước, tùy tiện tới cửa như vậy, thiệt quá thất lễ.
Cố Duy nghĩ thầm: “Nếu ta ở nhà gọi điện thoại báo trước, chẳng phải sẽ làm khinh động Cố Khinh Chu sao?”
Cố Duy tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng vẫn nói xin lỗi: “Thực xin lỗi Nhan tỷ tỷ.”
Cô cũng không giảo biện.
“Không có gì.” Nhan Lạc Thủy mỉm cười.
Mọi người đối với Nhan Lạc Thủy đều nhận thức cô vốn dĩ tướng mạo xấu xí, tính cách ôn hòa thậm chí có điểm nhút nhát, không có tư tưởng gì, chỉ là một tiểu bánh bao, ai đều có thể vuốt ve cô.
Cố Duy cũng cảm thấy Nhan Lạc Thủy vô dụng.
Cho nên, cô thả lỏng cảnh giác đối với Nhan Lạc Thủy.
Nhan Lạc Thủy dẫn cô đi tới bên bàn bài.
Nhan thái thái ngừng bài trong tay bài, ngước mắt nhìn mắt Cố Duy: “Đây là muội muội của Khinh Chu? Thật là một tiểu cô nương xinh xắn.”
Cố Duy mặt ửng đỏ: “Nhan thái thái.”
“Tới đây ngồi đi.” Nhan thái thái cười nói, “Biết đánh bài không?”
Cố Duy biết chơi mạt chược, nhưng cô đang sắm vai thiếu nữ hiền thục đoan trang, nên lắc đầu nói khẽ: “Dạ không ạ.”
“Không sao, con cứ cùng Lạc thủy ngồi một phương, chúng ta đều sẽ nhường các con một chút.” Nhan thái thái cười nói.
Hầu gái Lý mẫu đứng dậy nhường chỗ cho Cố Duy.
Cố Duy trở tay không kịp, cô không nghĩ vừa đến Nhan gia đã bị lôi kéo đi đánh bài?
Cố Duy vì có mục đích mà tới, vậy có vì chuyện đánh bài mà làm hỏng việc hay không?
(*) Cao Nha Nội: con trai Cao Cầu trong truyện Thủy Hử, chắc ai đọc cũng sẽ biết đến tên này.
(**) Kim biểu: dịch nôm na là một thẻ bài bằng vàng nhưng giống thẻ khách hàng VIP ấy.