Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 30: Âm mưu của mẹ kế



Mộ Tam Nương có hai con gái, ba con trai, bọn chúng đều rất thích Cố Khinh Chu, đặc biệt là trưởng nữ của Mộ Tam Nương – Hà Vi, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, làm Cố Khinh Chu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Hà Vi khoảng mười ba tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có một sự trưởng thành sớm, cô nói với Cố Khinh Chu: "Từ nhỏ em đã là trưởng tỷ, phải thương yêu đệ đệ muội muội, bây giờ em có tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ sẽ thương em."

Cô dựa vào lòng Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu trong lòng an tâm.

Mỗi lần đến Hà gia, tâm tình cô đều phi thường tốt, chỉ tiếc không thể cùng Hà gia ăn tết.

Lúc sắp rời đi, nhìn thấy tiểu nhị mới nhà Hà gia đang sửa cái bàn, Cố Khinh Chu ngừng bước chân.

Hà Vi lặng lẽ nói với Cố Khinh Chu: "A Mộc tướng tá thật dễ nhìn, vóc dáng cao to, tay dài vai rộng, làm gì cũng được hoan nghênh, vậy mà đi làm tiểu nhị, vừa mệt vừa khổ."

Nghĩ lại tiếc nuối lắc đầu, cô làm một bộ dạng tiểu đại nhân nói, "Đáng tiếc hắn là người câm..."

A Mộc, đây là danh tự nhà họ Hà đặt cho hắn, tên thật của tiểu nhị là gì, cũng không ai biết.

A Mộc rất chịu khó, vùi đầu làm việc không oán khổ cực, Hà chưởng quỹ rất thích hắn, Mộ Tam Nương cùng bọn nhỏ đều cảm thấy hắn không tệ, chỉ tiếc hắn là người câm, bằng không nuôi mấy năm sẽ cho làm con rể nhà họ Hà.

"Hắn không phải trời sinh câm điếc." Cố Khinh Chu cười nói: "Có lẽ là do sinh bệnh?"

A Mộc có thể nghe được nhưng hắn tỉnh bơ như không nghe thấy, tiếp tục gõ bàn, thái độ lạnh lùng.

"Cha em nói hắn có thể bị chứng âm chứng, chỉ là A Mộc không nguyện ý để cho cha em bắt mạch, không biết hắn đến cùng là bị bệnh gì." Hà Vi nói.

Cố Khinh Chu gật đầu, ngoái đầu lại nhìn mắt A Mộc, tâm lý nắm chắc.

Sau đó mãi cho đến đêm 30, Cố Khinh Chu cũng không đi ra ngoài.

Trong nhà bầu không khí rất quái dị.

Cố Khuê Chương trước đó rất tức giận Tần Tranh Tranh cùng nữ nhi của ông nhưng về sau gặp được Tư đốc quân, cùng Tư đốc quân trò chuyện vui vẻ, mơ hồ muốn làm thân gia, ông lại đắc ý.

Vừa ý, cho nên chuyện Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương gây họa, ông đã quên đi hoàn toàn.

Bọn họ đến cùng là người một nhà, Cố Khuê Chương vẫn rất thương Cố Tương, cũng có tình cảm với Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh một lần nữa áp đảo, Cố Khuê Chương từ phòng Tam di thái chuyển về phòng Tần Tranh Tranh.

Cố Tương cùng Cố Duy, Cố Anh đi may sườn xám, Tần Tranh Tranh cũng làm cho Cố Khinh Chu hai bộ sườn xám, mua một áo khoác lông chồn trung đẳng, hai cái áo cộc tay, chuẩn bị cho thời điểm tết sắp tới.

"Phu nhân quả thực hẹp hòi." Tam di thái cười lạnh: "Các nàng đều đặt mua đến nỗi đầy rương đầy tủ, vậy mà chỉ mua cho con mấy món y phục cho có lệ."

"Con không thấy có vấn đề gì, con mang y phục từ nông thôn tới." Cố Khinh Chu mỉm cười.

Tam di thái lại không cam lòng.

Thế là, Tam di thái thủ thỉ bên tai Cố Khuê Chương, để Cố Khuê Chương xuất ra một khoản tiền, mua thêm y phục cho Cố Khinh Chu.

"Khinh Chu là vị hôn thê Tư Thiếu soái, nó ăn mặc đơn giản như vậy, chỉ sợ Tư đốc quân sẽ không vui. Lúc sau tết nó còn đi đây đi đó, cũng phải cho nó nở mày nở mặt một chút." Tam di thái ngồi trong lòng Cố Khuê Chương, nói.

Cố Khuê Chương bóp cục thịt mềm trước ngực Tam di thái, nói: "Vẫn là nàng hiểu chuyện, ta cho nàng một trăm đồng, nàng dẫn Khinh Chu đi mua sắm đi."

Tam di thái nói dạ, uyển chuyển than nhẹ dưới thân Cố Khuê Chương, làm cho hỏa tâm Cố Khuê Chương nhảy vọt, đẩy ngã bà xuống bàn sách, một phen mây mưa kịch liệt.

Đêm 30, mọi người cùng ăn bữa cơm đoàn viên, Cố Khuê Chương một mình tìm Cố Khinh Chu, bảo Cố Khinh Chu đến thư phòng.

"Ta cùng đốc quân đã nói chuyện, Thiếu soái còn ở nước ngoài, kế hoạch năm sau về nước, hai năm này con không duyên không cớ ở lại nhà cũng rất nhàm chán, chi bằng đi trường học niệm thư đi." Cố Khuê Chương nói.

Cố Khinh Chu nhẹ rũ tầm mắt.

Cô còn tính toán đợi qua năm mở miệng nói muốn đi trường học, tốt nhất là học trường nữ tử quý tộc, như vậy cô có thể kết thêm nhiều bạn bè, mở rộng quan hệ.

Mẹ Lý cứ lặp đi lặp lại nói, quan hệ tốt mới là tài sản quý báu nhất.

Không nghĩ tới, Tư đốc quân đã suy nghĩ kỹ thay cô.

Cố Khinh Chu trong lòng có mấy phần khổ sở: Tư đốc quân còn chưa biết tình hình thực tế mà đã xem cô như con gái ruột. Cố Khinh Chu lớn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của cha, lại là đến từ Tư đốc quân.

Sóng mắt u nhạt của cô khẽ khép, không lộ cảm xúc, lẳng lặng nghe Cố Khuê Chương nói, sau đó đáp lời: "Dạ."

"Trường trung học giáo hội Maria cũng không tệ, tỷ tỷ con tốt nghiệp ở đó, hai muội muội bây giờ cũng học tập tại đó, các giáo viên nữ tu đều quen biết chúng ta, có thể xếp lớp cao cho con." Cố Khuê Chương nói.

Trường trung học Maria là trường nữ tử quý tộc tốt nhất Nhạc Thành, là cơ sở kinh doanh của giáo hội Cơ đốc giáo, Cố Khinh Chu sớm đã nghe qua, chương trình dạy gồm có tiếng Anh, quốc văn, thánh kinh, tính toán sổ sách, quản lý gia đình, dương cầm và vũ đạo.

Có vài chương trình dạy, Cố Khinh Chu lúc còn ở nông thôn được Trương Sở Sở dạy qua, Trương Sở Sở cũng tốt nghiệp tại trường học nữ tử quý tộc tương tự.

Cố Khinh Chu có chút căn bản, xếp vào lớp cao cũng sẽ không luống cuống.

Cố gia vốn không có cửa để xếp vào lớp cao, Cố Khuê Chương khoe khoang, đơn giản là do ân tình của Tư đốc quân để cho ông.

"... Dạ." Cố Khinh Chu lại lần nữa đáp ứng.

Cô ngoan ngoãn nghe lời, Cố Khuê Chương rất hài lòng.

"Trường học Maria ngày 2 tháng 2 mới khai giảng, còn một tháng nữa, để tỷ tỷ con dạy bổ sung trước cho con." Cố Khuê Chương nói.

Cố Khinh Chu mỉm cười: "Tháng giêng nhiều nghi lễ xã giao, tỷ tỷ bây giờ tốt nghiệp, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mong tháng giêng náo nhiệt một chút, con sao dám quấy rầy tỷ tỷ? Chi bằng mời thêm gia sư đi ạ."

Mời gia sư hao phí vô số kể, Cố Khuê Chương do dự một chút.

Sau đó, ông nghĩ đến nữ nhi này tương lai sẽ trợ ông lên như diều gặp gió, những bước đầu ắt không thể thiếu.

Cố Tương cùng Cố Khinh Chu có khúc mắc, để Cố Tương dạy Cố Khinh Chu, Cố Tương khẳng định không tận tâm, tốt nhất là mời gia sư.

Cố Khuê Chương gật gật đầu: "Chờ sang năm lại nói."

Chợt, Cố Khuê Chương đem việc này nói cho Tần Tranh Tranh.

".... Tết xuân không cần mua thêm đồ mới, yến hội cũng chỉ nên đi hai đợt, học phí Khinh Chu đọc sách, mời giáo viên đều tốn một khoản tiền lớn, chúng ta cần tiết kiệm một chút." Cố Khuê Chương nói với Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh sửng sốt.

Đèn thủy tinh phát sáng lãnh mị, Tần Tranh Tranh vẻ mặt nghiêm túc mà nham hiểm hung ác.

"Vâng, lão gia." Bà đáp ứng, trong lòng nổi cơn thịnh nộ ngập trời.

Tết xuân, các tiệm bách hóa đều trưng bày hàng mới, đám bà lớn bằng hữu thân thích nhà các quan lại mời đánh bài dạo phố, tất nhiên là sẽ có ganh đua so sánh, việc mua thêm áo khoác, sườn xám là không thể thiếu được.

Không mua thêm quần áo mới, Tần Tranh Tranh về sau còn mặt mũi nào đặt chân vào giới quý tộc? Không lo bà nghèo, chỉ lo bà sẽ mất địa vị trong nhà.

Mà tháng giêng lại có yến hội, Tần Tranh Tranh đã định sẵn năm đợt, không thể từ chối. Bây giờ lại muốn cắt đi ba đợt, bảo bà ăn nói thế nào với những phu nhân bằng hữu kia?

Tần Tranh Tranh hấp thụ giáo huấn trước đó không lâu, không dám chống đối Cố Khuê Chương, thế nhưng trong lòng lại cực hận.

Mà nguồn cơn hận thù, xuất phát từ con nha đầu Cố Khinh Chu muốn đi học kia.

"Muốn niệm thư? Ta thấy ngươi vẫn là nên tỉnh lại đi, trong nhà không có tiền nhàn rỗi nuôi ngươi!" Tần Tranh Tranh lạnh lùng nghĩ.

Mẹ con các nàng cần tiền dự yến hội, mua đồ mới, đây là sự phô trương của giới danh viện phu nhân các nàng.

Những sự phô trương này, chính là tôn nghiêm.

Không có tiền sẽ không có tôn nghiêm, mà Cố Khinh Chu muốn số tiền này để đi học, tức là đạp lên tôn nghiêm của mẹ con Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh tuyệt không thể đáp ứng, bà đã có chủ ý, để Cố Khinh Chu niệm thư không thành.

Chỉ là, Tần Tranh Tranh trên mặt không lộ nửa phần, hoan hoan hỉ hỉ ủng hộ quyết định của Cố Khuê Chương.

Không mua thêm đồ mới, chỉ được tham dự hai đợt yến hội, tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh cho ba tỷ muội Cố Tương hồ đồ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv