Tư Hành Bái đem Cố Khinh Chu đẩy đi ra ngoài, rời xa khói thuốc súng nơi hậu trường.
Cố Khinh Chu lăn ra đến trước sân khấu, sau đó nhảy xuống sân khấu kịch, xen lẫn vào trong đám người, chạy như điên.
Trong cái nháy mắt này, Tư Hành Bái là thấy được, nhưng trong lòng hắn lại là vạn phần vui mừng: Nàng hiểu được chạy trốn, như vậy thật tốt!
Nàng không yêu hắn, thậm chí sẽ không quay đầu lại nhìn hắn một cái, xem hắn có bị thương hay không, chỉ lo tự mình đi chạy trốn, cảm xúc ngũ vị trộn lẫn trong lòng hắn, càng là nhẹ nhàng thở ra rất nhiều.
Chỉ cần nàng an toàn là được!
Thậm chí hắn còn cảm thấy như vậy là tốt nhất, nàng ở bên cạnh hắn, nàng không yêu hắn, một khi hắn chết đi, nàng vẫn là một Cố Khinh Chu tự phụ mỹ lệ kia.
Nàng chạy đến lưu loát dứt khoát!
Tư Hành Bái chưa bao giờ nghĩ tới níu kéo nàng, hắn nói qua muốn bồi dưỡng nàng, đem nàng dưỡng thành kiên cường mà quyết đoán, tuyệt tình lại làm sao không phải là một loại bản lĩnh?
"Nữ nhân của Tư Hành Bái ta, chính là cùng người khác không giống nhau!" Hắn kiêu ngạo nghĩ.
Nàng không ướt át bẩn thỉu!*
(* Ý là không mềm yếu, nhu nhược mà khóc lên khóc xuống, không ủy mị)
Chỉ là ở một góc nào đó trong lòng hắn, còn ẩn lại một nỗi đau sâu kín, hắn tựa hồ thực hy vọng xa vời rằng nàng có thể dừng lại nhìn xem hắn một cái, chẳng sợ chỉ có liếc mắt một cái thôi, cũng được.
Nhưng là, Cố Khinh Chu không có, nàng chạy mà không quay đầu lại.
Tư Hành Bái hoàn hồn, phục thấp thân thể, sau màn che hậu trường này mà lăn, mượn hòm xiểng trang phục của gánh hát để che lấp, Tư Hành Bái đem súng trên eo rút ra tới.
Rạp hát to rộng, toàn bộ đại đường bị chen đầy, hậu trường lục tục tiếng súng, những cái đó làm lòng người chờ xem diễn chân kinh, bọn họ liều chết chạy trốn.
Có người té ngã bị dẫm.
Cố Khinh Chu sắp chạy tới cổng lớn, đột nhiên có người bắt được cánh tay nàng.
Khi nàng phất tay liền muốn đá văng, thấy được mặt nghiêm nghị khẩn trương của Hoắc Việt.
"Lên lầu!" Hoắc Việt dùng sức đẩy Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu không chút nào hàm hồ, gật gật đầu, đi theo Hoắc Việt lên lầu.
Khách trên lầu cũng chạy gấp xuống lầu, cơ hồ muốn va chạm đến Cố Khinh Chu cùng Hoắc Việt, nhưng thân mình Hoắc Việt vững vàng, đem Cố Khinh Chu bảo vệ ở trong ngực, ngược dòng mà lên.
Bọn họ lao lực dùng sức như chín trâu hai hổ, rốt cuộc về tới ghế lô.
Bốn gã tùy tùng của Hoắc Việt, đã ở cửa sổ ném tốt súng vào.
"Ngươi không sao chứ?" Hoắc Long Tĩnh khẩn trương hỏi Cố Khinh Chu, sợ tới mức không nhẹ.
"Ta không có việc gì......." Cố Khinh Chu lúc này mới nhớ tới, Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên còn ở đài phía sau, bọn họ cùng Tư Hành Bái ở chung một chỗ.
Trong lòng Cố Khinh Chu đại chấn, mồ hôi phía sau lưng mướt thành một tảng lớn.
"Lạc Thủy!" Sắc môi Cố Khinh Chu hơi bạch, nàng trong nháy mắt kia, đã quên mất Lạc Thủy.
Người dưới lầu không sai biệt lắm đã thoát được, hậu trường bắn nhau, rốt cuộc dịch tới đại đường rồi.
Đại đường, tất cả thích khách ở đây ước chừng có hơn trăm người, bọn họ đều là dùng súng lục ngắn, hướng về phía hậu trường mà nổ súng.
Mà hậu trường từ từ liền không có đạn bắn ra tới.
Tùy tùng của Hoắc Việt, ở lại một người bảo hộ cho Hoắc Việt, ba người khác xuống lầu, ghé vào trên lầu hai phục kích.
"Lại cầm cự thêm 15 phút, người của ta là có thể đến một đám!" Sắc mặt Hoắc Việt xanh mét.
Hắn không có tiếp tục nói, bởi vì hắn biết Tư Hành Bái cầm cự không được 15 phút.
Màn che trước sân khấu cùng hậu trường, rốt cuộc bị đạn xuyên qua, bắn vỡ, nghiêng nghiêng rớt xuống dưới một nửa.
Cố Khinh Chu đứng ở trên đài cao, nhìn thấy Tư Hành Bái đang ẩn nấp ở dưới rương trang phục của gánh hát, Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên tránh ở góc phía sau Tư Hành Bái, hai tỷ đệ ôm thành một đoàn.
Người của gánh hát, tuyệt đại bộ phận đều đã ngã xuống, ngay cả danh giác - ông chủ Từ Cẩn, cũng ngã vào vũng máu, sống chết chưa biết.
"Mau, đưa súng cho ta!" Súng lục trong tay Hoắc Việt bắn hết đạn xong, tiếp nhận một cây súng lục khác của tùy tùng đem đến, chuẩn bị tiếp ứng.
Đáng tiếc, quá xa!
Từ ghế lô đến hậu trường, phải qua trung gian kéo dài của toàn bộ đại sảnh. Trong đại sảnh tất cả đều là mưa bom bão đạn, không ai có thể bay qua được, cũng liền không ai có thể cứu được Tư Hành Bái.
Thật lâu sau, Tư Hành Bái mới bắn phát súng, viên đạn trong tay hắn còn thừa không có mấy.
Mà phó quan của hắn, toàn bộ đều ở tại bên ngoài, đã cùng nhóm thích khách giao hỏa.
Hắn tứ cố vô thân.
Cố Khinh Chu nhìn thấy bộ dạng trốn tránh như mèo của hắn, lại nghĩ đến chuyện hắn liều chết đem nàng đẩy ra, đầu không khỏi nóng lên, nghĩ thầm phải cứu hắn!
Càng quan trọng là, nếu là viên đạn còn lại kia của Tư Hành Bái bắn xong, những người đó sẽ đem hắn bắn chết thành cái sàng, đến lúc đó Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên tránh ở phía sau hắn, tánh mạng cũng khó giữ được.
Ba cái sinh mạng!
Cố Khinh Chu không thể đợi.
"Hoắc gia, còn phải kéo dài bao lâu, quân tiếp viện mới đến?" Cố Khinh Chu chạy đến bên cạnh Hoắc Việt, hỏi.
Hoắc Việt nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đem đầu Cố Khinh Chu áp xuống: "10 phút!"
Người của Hoắc Việt còn phải 10 phút, cũng không biết người của Tư Hành Bái khi nào mới có thể tới.
Cố Khinh Chu tường tận.
"Ngươi đưa súng dài này cho ta!" Cố Khinh Chu tiến lên, một phen đoạt lấy súng trong tay tùy tùng của Hoắc Việt.
Tùy tùng này hoảng sợ: "Tiểu thư, ngài đừng làm bị thương chính mình!"
Cố Khinh Chu không để ý tới, lại nói: "Viên đạn!"
Tùy tùng nhìn mắt Hoắc Việt, Hoắc Việt không rõ nguyên do, nhưng vẫn là gật gật đầu.
Tùy tùng liền đem hai hộp đạn trên người, toàn bộ giao cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu đem viên đạn đặt ở túi tiền, khiêng súng dài vững vàng trên vai, nàng đứng ở trên lan can.
Đột nhiên nàng bò lên trên lan can.
Hoắc Việt cùng Hoắc Long Tĩnh đều bị dọa nhảy dựng: "Ngươi làm cái gì, mau xuống dưới!"
Đặc biệt là Hoắc Long Tĩnh: "Khinh Chu, ngươi đừng nghĩ không thông, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này!"
"Ta không có nghĩ quẩn trong lòng, ta phải đi đưa viên đạn cho Tư Hành Bái." Cố Khinh Chu nói.
Cố Khinh Chu không để ý đến Hoắc Long Tĩnh, nhắm ngay nóc nhà, bỗng nhiên nả một phát súng.
Lực phản chấn của súng dài cực lớn, đem Cố Khinh Chu đẩy vững vàng ra ngoài.
"Khinh Chu!" Hoắc Việt duỗi tay, đem tay túm chặt một góc sườn xám của nàng. Nhưng vải lụa mềm hoạt mềm, Hoắc Việt không nắm lấy được, Cố Khinh Chu liền từ trên trời giáng xuống, rơi đi xuống.
Trong lòng Hoắc Việt đại đỗng, Cố Khinh Chu ngã xuống như vậy, chẳng sợ rơi không tan xương nát thịt, thì cũng phải rớt vào trung tâm của địch nhân, bị bọn họ bắn chết!
Hắn hốt hoảng mà nhìn, tóc đen của Cố Khinh Chu trong không trung phiêu đãng, tựa rong màu đen tản ra, ở phía sau nàng huyễn hóa ra phồn hoa tựa cẩm.
Bộ dáng lâm trận không khuất phục của nàng, đẹp đến giống yêu tinh, sinh sôi bức lui tất cả phồn hoa của thế gian, chỉ còn lại có sự quyệt diễm, cùng với dũng cảm của nàng.
Đáng tiếc, nàng phải ngã xuống!
Sinh mệnh tuổi trẻ của nàng, sắp hương tiêu ngọc vẫn*, Hoắc Việt rất là không đành lòng!
(* Hương tan ngọc nát)
Nàng không sợ chết như vậy, có thể cùng hắn a, hà tất phải hy sinh như vậy?
(* Ý là người của bang phái đều không sợ chết. Mà chị nhà cũng vậy. Nên Hoắc lão đại nghĩ chị nhà thật giống với mình. Có thể ở bên cạnh mình. Đôi lứa xứng đôi. Là vậy đó:v)
Chẳng lẽ nàng trông cậy vào nhảy đi xuống như vậy, liền có thể đưa viên đạn tiếp viện cho Tư Hành Bái hay sao?
Hoắc Việt tán đồng sự dũng cảm của nàng, nhưng cũng tiếc hận khi nàng vô tri, Cố Khinh Chu đỡ không lại một phát súng nổ.
Lực phản chấn của súng dài, làm thân mình nàng tiếp tục lui về phía sau, sau đó nàng dừng ở trên đôi màn che vứt đi vô dụng kia.
Màn che nửa rũ, tiếp được nàng, cũng bị nàng hoàn toàn áp xuống một đoạn, Cố Khinh Chu rơi trên mặt đất.
Màn che giảm lực xóc, nhưng vẫn là làm phía sau lưng của Cố Khinh Chu đau nhức, nhưng là không có đem nàng quăng ngã dựng đứng.
Nàng nhịn đau xoay người một cái, liền lăn đến bên chân Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái khó có thể tin, khuôn mặt oánh bạch như ngọc của nàng, liền ở trước mắt hắn, hốc mắt hắn trong nháy mắt đỏ bừng: "Nàng không muốn sống nữa, Đồ ngốc!"
Cố Khinh Chu đem súng dài ném cho hắn.
Tư Hành Bái nhanh chóng tiếp được.
Từ lầu ba rơi xuống dưới, lực này đánh vào, không phải màn che nho nhỏ là có thể chặn được, nỗi đau trên người Cố Khinh Chu, đau đến xuyên tim, nàng cũng không rảnh cùng Tư Hành Bái cãi nhau.
Tư Hành Bái xạ kích thật tốt, nhân số đối phương tuy rằng đông đảo, nhưng là vũ khí không đủ, thực mau 8 phần thích khách trong tay liền không có viên đạn, bọn họ rút thanh đoản đao ra.
Những thích khách đó, nguyên bản mang theo viên đạn liền không nhiều lắm, bởi vì viên đạn quá quý.
Bọn họ là chuẩn bị viên đạn bắn tẫn lúc sau, mới cùng Tư Hành Bái giáp người vật lộn.
Cố Khinh Chu từ trên trời giáng xuống, động tác cùng tốc độ quá nhanh, nhóm thích khách đều còn không có phản ứng lại: đây là chuyện như thế nào, thì Cố Khinh Chu đã từ lầu ba đối diện nhảy lại đây.
Có thêm vũ khí mới, Tư Hành Bái bắn một phát chuẩn một phát, thích khách tử thương thảm trọng, cũng không dám đối đầu nữa, đều thối lui đến một góc bên trong.
Tư Hành Bái kéo dài thời gian thành công.
Cố Khinh Chu mang viên đạn lại đây, khiến Tư Hành Bái thắng được tổng cộng bảy tám phần.
Lúc này, phó quan đi báo tin kia của Tư Hành Bái, đã mang theo viện quân tới rồi.
Thích khách bắt đầu tháo chạy.
Khi thân hầu của Tư Hành Bái xông tới, đem hắn cùng toàn bộ hậu trường bảo hộ nghiêm mật, thì Tư Hành Bái đem súng dài còn tại trong tay đặt trên mặt đất, nắm lấy Cố Khinh Chu: "Nàng như thế nào mà ngốc như vậy?"
Hơi thở Cố Khinh Chu mong manh, thấp giọng nói: "Tư Hành Bái......."
Tư Hành Bái ôm lấy nàng.
"Ta đau......" Nàng nói.
Nước mắt hắn liền tràn mi mà ra, nước mắt nóng bỏng như sáp mới, dừng ở trên mặt nàng.
"Ta đưa nàng đi bệnh viện!" Thân hầu hộ tống bên dưới, Tư Hành Bái cùng Cố Khinh Chu rút lui trước.
Bọn họ đi quân y viện.
Sắc mặt Cố Khinh Chu trắng bệch.
Quân y kiểm tra, nói, tạm thời còn không có vấn đề lớn, chỉ là quăng ngã bị gãy hai khúc xương sườn.
"May mắn, xương sườn quăng ngã bị gãy không có đâm bị thương nội tạng, tĩnh dưỡng tốt một thời gian ngắn thì tốt rồi." Quân y nói.
Mí mắt Cố Khinh Chu thực trầm trọng, trong chốc lát nàng liền ngủ một lát, thời điểm chờ nàng tỉnh lại, Tư Hành Bái ngơ ngẩn ngồi ở mép giường của nàng.
"...... Cánh tay ngươi." Cố Khinh Chu nhắc nhở hắn.
Cánh tay Tư Hành Bái bị đạn lạc trầy da, đã không còn chảy máu, nhưng là toàn bộ cánh tay máu me nhầy nhụa, nhìn qua thực đáng sợ.
"Không sao, chỉ là trầy da." Tư Hành Bái nói, thanh âm hắn nghẹn ngào ám trầm.
Hắn cúi người, ôm lấy đầu Cố Khinh Chu, hôn môi nàng.
Cố Khinh Chu giận dữ, giãy giụa muốn đẩy ra hắn, nhưng vừa động cả người liền đau.
Thân xong rồi, Cố Khinh Chu cắn răng, mắng: "Nhị di thái nhà ta nói, nam nhân đều là rắn độc, ta mới vừa cứu ngươi, ngươi quay đầu lại liền khinh bạc ta!"
Vẫn là ở quân y viện.
Quân y lui tới, nếu là thấy được, có người đi thọc đến Tư gia, thì Cố Khinh Chu vạn kiếp bất phục.
Tư Hành Bái đem tay nàng cầm lại, đặt ở bên môi hắn, hôn rồi lại hôn.
Hắn không có phản bác lời nói của nàng.
"Khinh Chu, nàng quá lớn mật!" Tư Hành Bái nói, "Nàng biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?"
"Không có việc gì, còn không phải là gãy mấy đoạn xương sườn sao?" Cố Khinh Chu nhịn đau, nói.
Vành mắt Tư Hành Bái đỏ lên, nước mắt dũng mãnh trỗi lên: "Đứa nhỏ ngốc, nàng lúc đó phải xét ở tính mệnh! Lúc trước nàng rất thông minh, gặp được nguy hiểm liền biết chạy! Chính là ta không nghĩ tới, nàng sau lại làm chuyện ngốc như vậy. Nàng ngốc như vậy, kêu ta như thế nào mà yên tâm?"
Nước mắt hắn, làm ướt tay Cố Khinh Chu.
Một hán tử thấy máu liền điên cuồng, một nam nhân 10 tuổi liền ở chiến trường nhặt thi thể người chết, giờ phút này lại ngồi ở trước giường Cố Khinh Chu, rơi lệ cuồn cuộn.
Cố Khinh Chu không cảm giác được sự nhút nhát của hắn, trên người hắn chưa từng có lấy nửa phần yếu đuối, bao gồm cả nước mắt của hắn.
Nhưng là nàng khổ sở.
Nhiệt lệ của hắn dừng ở mu bàn tay nàng, mỗi một giọt đều tựa hồ có thể làm phỏng nàng.
"Khinh Chu, nàng lại cứu ta một mạng! Nàng đã cứu ta 2 lần, ta mệnh này, về sau chính là của nàng." Thanh âm Tư Hành Bái nghẹn ngào, "Nàng cũng là của ta!"
(p/s: cảm xúc đang dâng trào... Ổng nói một câu trớt qướt làm bay mất như chưa từng có luôn.... Mèn ơi!!!)
Cố Khinh Chu liền giận khóc.
Ta mới không phải là của ngươi a!