Cố Khinh Chu muốn đi đến Nhan gia.
Tuy rằng nói chuyện qua điện thoại, Cố Khinh Chu vẫn là muốn giáp mặt cùng Nhan thái thái nói chuyện.
Đặc biệt là Nhan thái thái tín nhiệm, làm trong lòng nàng rất cảm kích. Cảm kích rất nhiều, nhưng nàng kỳ thật cũng sợ hãi ánh mắt của Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông.
Tư Hành Bái lại một hai phải mang theo nàng đi ra cửa.
"Không được, ta hiện tại liền phải đi Nhan gia." Cố Khinh Chu nói.
Tư Hành Bái không bỏ cuộc: "Nghe lời. Nàng nghe lời, ta ngày mai liền thả nàng trở về, bằng không ta liền đem nàng khóa ở Biệt quán, thẳng đến khi nàng khai giảng."
Cố Khinh Chu tức giận đến phát run, mắng hắn biến thái, thậm chí đá hắn.
"Ta không muốn đi!" Nàng khóc.
Nàng không mừng ra cửa, đặc biệt là cùng Tư Hành Bái ra cửa.
Cố Khinh Chu hướng vào sofa mà dựa, nghĩ thầm giả chết, có lẽ chết thật thì càng tốt.
Nàng không muốn động đậy, tay Tư Hành Bái liền dọc theo cái bụng nhỏ của nàng, bình thản đi xuống, Cố Khinh Chu sợ tới mức nhảy dựng lên.
Nàng không thể không đi.
Tư Hành Bái từ tủ quần áo chọn y phục cho nàng, cố ý cầm bộ sườn xám màu hồng đào thêu trăm bướm xuyên hoa, sắc thái phồn thịnh. Nếu là nữ tử trung niên mặc, khả năng sẽ rất tục tằng, nhưng tiểu cô nương trẻ tuổi, thì lại là tiếu lệ đáng yêu.
"Mặc cái này." Tư Hành Bái ném ở trước mặt nàng.
Cố Khinh Chu ghét bỏ: "Y phục này quá xinh đẹp, mặc vào cùng với thê tử mới cưới giống nhau!"
Ở nông thôn, thời điểm cô nương trong nhà gả chồng, mới mặc y phục tươi đẹp như vậy.
Tư Hành Bái cười to.
Hắn lại không có đáp lại, không tiếp tục nói tiếp những lời này.
Hắn ở trước mặt Cố Khinh Chu, ba hoa bần lưỡi,* duy nhất độc một chuyện, nhắc đến chuyện có liên quan đến kết hôn, hắn lập tức liền trầm mặc.
(* Ý là nói năng hoạt bát, ít hoặc hầu như không bị cứng họng. Mặc dù lời nói có không được dễ nghe lắm, cũng không nói được lời hay ý đẹp, nho nhã văn chương.
P/s: cũng đúng. Vì nam chính đâu được học cao:((()
Trong lòng Cố Khinh Chu, thấm nhập vài phần lạnh lẽo.
Hắn tuyệt sẽ không cưới nàng, đây là điều hắn đã nói ngay từ đầu với nàng. Từ trước đến giờ, mọi chuyện, Tư Hành Bái chưa bao giờ lừa nàng.
Thời điểm tâm tình nàng xám xịt, thường cũng chỉ là buông rũ hàng lông mi, cảm xúc thu vào, không có biểu cảm gì.
Cầm lấy sườn xám Tư Hành Bái chọn cho, Cố Khinh Chu đi toilet thay đổi.
Nhìn chính mình trong gương, ăn mặc diễm lệ, đích xác giống tân nương tử nhân gia kiểu cũ.
Đáng tiếc, nàng không có tân lang làm quan.
Tư Hành Bái sẽ không cưới nàng, hắn chỉ muốn đùa bỡn nàng, xem như sủng vật; mà Tư Mộ, hắn ta cùng mẫu thân hắn ta hận chết Cố Khinh Chu, càng sẽ không cưới nàng.
Rõ ràng có hôn ước, nhưng tiền đồ Cố Khinh Chu lại một mảnh xa vời.
Thơì điểm nàng ra tới, Tư Hành Bái hơi ngây người.
Cố Khinh Chu xõa tóc dài đen đậm, rối tung trên vai, da trắng sáng, y phục hồng cùng tóc đen, dung mạo nàng liễm diễm, giống yêu tinh, uyển chuyển nhẹ nhàng đứng ở trước mặt Tư Hành Bái.
Nàng thật là đẹp mắt!
Khinh Chu của hắn, mỗi cử chỉ, điệu bộ đều đẹp!
Tư Hành Bái tiến lên, hơi nâng chiếc cằm nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên, hôn môi nàng: "Ăn vận như vậy, hỉ khí dương dương. Tiểu cô nương gia, không cần phải luôn luôn thuần tịnh như trước."
Cố Khinh Chu không đáp, chỉ là hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Tư Hành Bái thừa nước đục thả câu: "Tự nhiên có chỗ tốt để đi."
Đã là nửa buổi chiều, bóng ngã về phía Tây, bóng râm che ánh mặt trời, tựa kim dệt điểm thúy, phù hoa đều thu vào đi, chỉ còn lại trước mắt một màng yên tĩnh.
Tâm tình Tư Hành Bái cực tốt, ôm eo Cố Khinh Chu đi xuống lầu.
Phó quan thấp giọng, nhìn Tư Hành Bái, nói: "Thiếu soái, đã làm thỏa đáng."
Tư Hành Bái hơi gật đầu.
Tự hắn lái xe, không có mang phó quan cùng tài xế, lại đưa cho Cố Khinh Chu một khẩu súng, hy vọng nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Cố Khinh Chu có thể tự bảo vệ mình.
Cố Khinh Chu nhíu mày.
Tuy là nhíu mày, nàng vẫn là đem súng cất kỹ, đặt ở trong túi cầm tay của mình.
Lên xe, luồn gió ấm áp lẻn vào thùng xe, Cố Khinh Chu hỏi Tư Hành Bái: "Phó quan ngươi nói làm tốt, có phải chuyện vị tiểu thư kia chết ngày hôm qua, đã xử lý thỏa đáng phải không?"
Tư Hành Bái lắc đầu, cười nói: "Chuyện kia, ta đã phó thác cho người khác đi làm, hẳn là phải mấy ngày mới có thể xong. Hắn ta nói làm thỏa đáng, là nói đến chỗ chúng ta muốn đi, đã dẹp hết người qua lại."
Cố Khinh Chu xấu hổ.
Nàng hiện tại đi theo Tư Hành Bái, mỗi lần đến một chỗ, đều lộ ra nan kham nồng đậm.
Bởi vì, bọn họ phải yêu cầu không có ai.
Cố Khinh Chu đối với chuyện lén lút đi ra ngoài, cảm thấy thẹn!
Nàng không cầu tiền của Tư Hành Bái, cũng không cầu quyền thế của hắn, vì sao nàng muốn lộ diện hắn phải bất chấp nguy hiểm như vậy?
Chỉ vì Tư Hành Bái coi trọng nàng?
"Nghĩa phụ nàng nói, kêu ta hành sự cẩn thận một chút, đừng để người khác thấy, truyền ra lời đồn." Tư Hành Bái cười, "Cho nên ta rất cẩn thận."
"Trên đời này không có cái gì mà giấu mãi được, sớm muộn sẽ có người biết, đến lúc đó ta càng khó kham." Cố Khinh Chu nhìn cảnh phố lui về phía sau, lạnh nhạt nói.
Nhan Tân Nông nói, trên đời này có thể giết người, không chỉ có là đao súng, mà còn có miệng lưỡi thế gian.
Hắn duỗi tay, cầm tay Cố Khinh Chu, nói: "Ta sẽ không làm nàng nan kham!"
Cố Khinh Chu lạnh lùng hừ một tiếng, rút tay về.
Tư Hành Bái lại suy xét thật lâu.
Đốc quân cùng tự hắn đều biết, Tư Hành Bái là có bản lĩnh, thiên hạ Quân Chính phủ, bảy phần là do tự Tư Hành Bái đánh thắng mà có.
Nhưng người ngoài có thể cảm thấy hắn cùng Tư Mộ giống nhau, là tên thiếu gia dựa vào tiền tài của phụ thân mà ăn chơi trác táng hay không?
"Nghĩa phụ nàng nói, kêu ta mang theo nàng rời Hoa Hạ, ra nước ngoài sinh sống, những lời này đảo cũng không tồi." Tư Hành Bái nói.
"Ngươi không phải cự tuyệt sao?"
"Ta là cự tuyệt, nhưng ý nghĩ này khá tốt." Tư Hành Bái cũng có suy nghĩ chút, "Có lẽ, ta nên suy xét suy nghĩ lại, tự lập môn hộ!"
Tư Hành Bái không có rời Nhạc Thành đi, bởi vì Quân chính phủ Nhạc Thành, là hai cha con bọn họ đánh thắng mà có.
Đốc quân kia được một nửa như vậy, đều là có phần của Tư Hành Bái. Quân Chính phủ bảy phần thế lực, đều hẳn là cấp cho Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái chưa bao giờ đem Tư Mộ để vào mắt.
Đây là thế đạo cường quyền, nếu không có binh, không có súng ống đạn dược, không có nhân tâm, mà Tư Mộ lại chỉ am hiểu diễn múa, thành ra cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng đốc quân còn chưa chết, hiện tại phân chia trong gia đình quá không thỏa đáng.
Bất quá, hắn cũng có thể vì Khinh Chu, từ bỏ 3 phần kia, chỉ mang đi cái thuộc về hắn, cùng Cố Khinh Chu đổi cái một địa phương khác mà sinh sống.
Hắn sẽ đem nàng giấu thật kỹ lưỡng, địch nhân của hắn không biết hắn, thế nhân cũng không dám cười nhạo nàng.
"Khinh Chu, nàng nguyện ý đi theo ta không?" Tư Hành Bái hỏi nàng.
Cố Khinh Chu nói: "Không muốn!"
"Nghịch ngợm." Tư Hành Bái cười, bớt chút thời gian nhéo nhẹ mặt nàng.
Da thịt nàng thực trơn mịn, giống như tơ lụa thượng đẳng, chỉ chạm thôi sẽ lưu lại một đoạn xúc cảm nhu nị.
Cố Khinh Chu xoay đầu theo một hướng khác, không nhìn hắn.
Ô tô chạy được một lát, rốt cuộc tới chỗ rồi.
Nơi Tư Hành Bái muốn mang theo Cố Khinh Chu tới, là tiệm chụp ảnh.
Tiệm chụp ảnh treo thẻ bài "không tiếp tục kinh doanh", cửa lớn đóng chặt.
Nhìn thấy xe Tư Hành Bái, có một phó quan ăn mặc thường phục màu đen, mở cửa tiệm chụp ảnh ra.
Tiểu nhị cùng nhiếp ảnh gia trong tiệm đều bị mời đi ra rồi, chính thân tín của Tư Hành Bái sẽ phụ trách chụp ảnh.
Tư Hành Bái giải thích nói: "Bối cảnh của tiệm chụp ảnh là có sẵn, càng thêm trang trọng chút, ta muốn chính thức chụp một ít ảnh. Phó quan của ta đều biết dùng cameras, chỉ là bây giờ mượn tạm chỗ chụp của tiệm chụp ảnh."
Hắn muốn cùng Cố Khinh Chu chụp mấy bôi ảnh.
Có cái ý niệm này, là bởi vì khi Tư Hành Bái ở thư phòng của Nhan Tân Nông, phát hiện thư phòng của Nhan Tân Nông bày biện mấy cái khung hình ảnh chụp, trong đó liền có tấm hình của ông ta cùng thái thái ông ta chụp lúc gặp nhau năm 15 tuổi, một tấm chụp khi kết hôn lúc 20 tuổi.
Ngay từ đầu chỉ có hai người, sau lại chậm rãi có thêm hài tử; bọn nhỏ lớn lên, lại có thêm tôn tử.
Nhan Tân Nông cùng Nhan thái thái trước sau vai sóng vai ngồi,* cười đến vẻ mặt đều là không khí vui mừng.
(* Ý là lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, sát cánh bên nhau. Có đôi có cặp, không rời xa nhau)
Tư Hành Bái liền rất hâm mộ, hắn cũng muốn có ảnh chụp như vậy. Về sau, cách 5 năm liền cùng Khinh Chu chụp một lần, đây là nói nếu hắn còn sống.
"Ngồi xuống." Tư Hành Bái đem Cố Khinh Chu ấn ở trên ghế trước.
Cố Khinh Chu ngồi đến đoan chính, vẫn không nhúc nhích, mặt mày thu liễm.
Tư Hành Bái chui vào cameras, đi nhìn thử trước, cảm giác sâu sắc là quá nghiêm túc, Nhan thái thái thời điểm tuổi trẻ so với hiện tại hơn 40 năm, khi đó bà ấy đều không câu nệ nghiêm nghị như vậy, Cố Khinh Chu lại ở đây câu nệ cái gì?
"Cười một chút." Tư Hành Bái ra lệnh cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu nói: "Ta cười không nổi!"
Tư Hành Bái đá mắt cho phó quan bên cạnh.
Phó quan nói: "Chụp ảnh chính là phải nghiêm túc, thiếu soái."
(p/s: Troll nhau à???? - Thiếu soái said:D)
Mắt Tư Hành Bái mang theo luồng sát khí lướt qua, đuôi lông mày chọn duệ, phó quan không dám nói thêm nữa.
"Khinh Chu, nàng cười đi, nếu không nàng biết ta như thế nào mà đối phó với nàng." Tư Hành Bái uy hiếp nói.
Một cái uy hiếp này quả nhiên hữu dụng, Cố Khinh Chu liền bắt đầu cười, tuy nhiên cười đến thực thảm, có phần quỷ dị thảm thương.
Tuy là thảm như vậy, Tư Hành Bái lại cũng cảm thấy không tồi.
Hắn chỉ huy xong, lại chỉnh sửa y phục lại cho Cố Khinh Chu, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Cố Khinh Chu.
Nàng ăn mặc sườn xám, hắn ăn mặc quân trang Đức Thức, một nhu một cương, được kết hợp thật sự hoàn mỹ.
Cố Khinh Chu vẫn lại cười thảm, Tư Hành Bái xụ mặt, nam nhân hẳn là phải nghiêm túc.
Phó quan ấn nút chụp, đèn flash phụt qua chợt lóe, thiếu chút nữa lóe mù mắt.
Hai người ngồi bên cạnh nhau chụp ảnh chung xong, Tư Hành Bái để Cố Khinh Chu ngồi ở trên ghế, hắn đứng ở phía sau nàng: "Khinh Chu của ta giống một công chúa."
Hắn là thị vệ.
(P/s: Đờ.... Màn ấu trĩ lần hai của A Bái ca ca:)))
Nhưng mà mị cũng thích nốt:P)
Cảm thấy thú vị, Tư Hành Bái nghĩ ra cho Cố Khinh Chu mấy cái tư thế.
Cuối cùng, hắn đơn độc để Cố Khinh Chu chụp hai bôi ảnh.
Ảnh chụp xong rồi, Tư Hành Bái kêu phó quan ở lại: "Nhanh rửa ảnh cho ta."
Phó quan nói vâng, lập tức liền đi chuẩn bị.
Lúc gần đi, Tư Hành Bái đem cameras của tiệm chụp mang đi, kêu phó quan một lần nữa đi mua một cái mới cho ông chủ.
Thời điểm rời tiệm chụp ảnh, đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà bao phủ lấy như lửa, ánh nắng kiều diễm, chiếu trên mặt Cố Khinh Chu một tầng ánh sáng loãng, làm mặt mày nàng vốn dĩ đã sáng lại càng thêm non mềm mỹ diễm.
Tư Hành Bái càng nhìn, càng cảm thấy Khinh Chu của hắn đẹp.
"Đi ăn cơm, được không?" Tư Hành Bái đứng ở bên cạnh nàng, ôm hông nàng.
Vết thương trên cánh tay của nàng đã đóng mày, nhìn qua không có gì nghiêm trọng, cho nên nàng mặc một bộ trường tua áo choàng lên.
"Tùy ngươi." Cố Khinh Chu nói.
"Muốn đi nơi nào ăn?" Tư Hành Bái lại hỏi.
Con ngươi Cố Khinh Chu nhìn mê mang ở con đường phía trước, tựa hồ mỗi con đường đều thực rộng lớn, chính là nàng nên chạy đi đâu, nàng cũng không biết.
"Tùy ngươi đi." Nàng chán đến chết, nói.
Lần này, bọn họ đi ăn cơm Tây.
Gian ăn thực an tĩnh, Tư Hành Bái thỉnh thoảng gấp cho Cố Khinh Chu miếng thịt, giống như móm mồi cho chim hoàng yến, thật cẩn thận móm cho nàng, giống như rất có tình cảm.
Gian ngoài có dương cầm sư người Nga đánh đàn, tiếng đàn mờ ảo.
"Là 《 mộng ảo khúc 》, chúng ta cũng học qua." Cố Khinh Chu thấp giọng nói.
Tư Hành Bái liền nói: "Nàng thường xuyên luyện cầm sao?"
"Luyện được một chút, dương cầm trong nhà là của đại tỷ, không tiện dùng." Cố Khinh Chu nói.
Tư Hành Bái đứng dậy đi đến toilet.
Sau khi ăn xong, hắn liền mang theo Cố Khinh Chu ra khỏi thành.
Bốn phía đều có đèn đường lên rồi, rồi sau đó chậm rãi trở nên đen nhánh, chỉ có đèn xe chiếu xa, chiếu ra một bó ánh sáng chói mắt, đem cây liễu bên đường chiếu đến giống như quỷ mị.
Cố Khinh Chu hỏi: "Đã trễ thế này, chúng ta đi nơi nào?"
Tư Hành Bái cũng theo như thường lệ thừa nước đục thả câu, không nói trước, phải làm cho Cố Khinh Chu kinh hỉ.
Cố Khinh Chu liền không có hỏi lại.
Nàng nhắm mắt ngủ thiếp đi.