Cố Tương đụng hàng Cố Khinh Chu, muốn cho Cố Khinh Chu ở trong yến hội của Tư gia bị nàng dìm đi xuống, Cố Khinh Chu cũng không để ý.
Đương nhiên, có thể không ở trong yến hội của Tư gia mà làm loạn, không khiến lão thái thái ngột ngạt, tự nhiên càng tốt.
Những người khác ở Tư gia đối đãi như thế nào với nàng, Cố Khinh Chu cũng không sao cả, dù sao lão thái thái là thực thích nàng, mặc kệ nàng mặc cái gì.
Tần Tranh Tranh bức bách Cố Tương đi thay đổi, ngược lại khiến tâm Cố Khinh Chu sinh nghi hoặc.
"Thức thời như vậy, rất không giống tác phong của Tần Tranh Tranh!" Cố Khinh Chu nghĩ thầm, "Đây là làm ta mất cảnh giác? Bảo tồn thực lực, đợi tới chiêu lớn mới đối phó với ta?"
Cố Khinh Chu nghĩ, Tần Tranh Tranh nếu là muốn đối phó nàng, sẽ dùng phương pháp gì?
Nàng tính toán trong lòng, Tần Tranh Tranh bên kia cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
"Đi thôi, lão gia đợi lâu." Tần Tranh Tranh cười nói.
Người một nhà ra cửa, đi hai chiếc ô tô đi dự tiệc.
Bọn họ mới vừa đi, Nhị di thái vẫn luôn ở phòng khách, Tam di thái cùng Tứ di thái mở nghị luận.
Sóng mắt Tam di thái lưu chuyển, nói: "Thái thái là thật sợ Khinh Chu tiểu thư! Đại tiểu thư cố ý đụng y phục của Khinh Chu tiểu thư, thái thái lập tức bức bách đại tiểu thư thay đổi."
Nhị di thái kinh ngạc.
Tứ di thái cũng có chút suy nghĩ.
Trong nhà này, rốt cuộc ai là người tuyệt không thể đắc tội?
Hiện tại xem ra, thái thái đối với Khinh Chu tiểu thư cũng thập phần kiêng kị, mà lão gia thực tín nhiệm Khinh Chu tiểu thư, còn hơn tín nhiệm thái thái.
"Có lẽ, Khinh Chu tiểu thư mới là chỗ dựa kiên cố nhất trong nhà này." Hai vị di thái thái tính toán.
--*--*--
Tiểu thư Tư công quán đính hôn, yến hội tổ chức tại tiệm cơm Ngũ Quốc trong thành.
Chất nữ Tư Đốc Quân, cùng công tử của tổng trưởng đường sắt nha môn đính hôn, tuy không đủ để chấn động toàn thành, nhưng cũng là vô cùng náo nhiệt.
Hai chiếc ô tô của Cố gia xuất phát, ba mẹ con Tần Tranh Tranh đi một chiếc, Cố Khinh Chu đi theo phụ thân nàng cùng Cố Thiệu ngồi một chiếc.
Khi ô tô Cố gia tới cửa tiệm cơm Ngũ Quốc rồi, khách khứa đã tụ đầy bốn phía, đều là nhân vật nổi tiếng, siêu xe như mây, phụ trợ đến mấy chiếc ô tô kiểu cũ kia của Cố gia mà nói thì phá lệ cực kỳ keo kiệt.
Tài xế đậu xe ổn, liền có một dáng người nam nhân cao dài, ăn mặc một bộ áo dài vải đay, văn nhã nho nhã đi tới.
Cố Khuê Chương xuống xe, nhìn thấy người tới, hít hà một hơi: Hoắc Việt!
Toàn bộ Nhạc Thành, trừ bỏ Tư Đốc Quân, đại khái chính Hoắc Việt là hiển hách nhất.
Hoắc Việt là long đầu tiếp quản Thanh bang, tam giáo cửu lưu đều ở dưới tay hắn mà kiếm cơm. Hắn học qua mấy ngày thư, không hề là một mặt làm bừa, mà là xong việc cùng hắc bạch lưỡng đạo, cũng cùng Quân Chính phủ có qua lại.
Cố Khuê Chương là cũng có một lần ngẫu nhiên thấy mặt, ở một phòng khiêu vũ dưới quyền của Thanh bang, xa xa nhìn thấy qua hắn, hắn cũng không nhận biết Cố Khuê Chương.
Không như tưởng, vị đại nhân vật hiển hách nhất Nhạc Thành này lại đi tới trước mặt Cố Khuê Chương.
Toàn bộ Giang Nam, thậm chí toàn bộ người Hoa Hạ đều biết, Hoắc Việt âm ngoan độc ác, nhưng hắn mặt ngoài luôn văn nhã nho nhã, giống tiên sinh dạy học.
Khí chất hắn thanh tuyển, hôm nay đeo một cặp mắt kính, cười nhìn Cố Khuê Chương, nói: "Cố tiên sinh ngài hảo, kẻ hèn Hoắc Việt, may mắn!"
Cố Khuê Chương khiếp sợ đến nửa lời cũng nói không ra, cả người đều ngốc.
Sao lại thế này a?
Bực lão đại long đầu, chính Tư Đốc Quân thấy hắn, cũng phải lễ nhượng ba phần.
Khuôn mặt hắn hiền lành như thế đi đến trước mặt Cố Khuê Chương, còn cung kính xưng hô "Cố tiên sinh", rốt cuộc đây là tình huống như thế nào?
Lông tơ Cố Khuê Chương đều dựng thẳng lên rồi, trong lúc nhất thời không biết là phúc hay họa, nơm nớp lo sợ đáp lời: "Hoắc long đầu ngài hảo, may mắn gặp gỡ."
Hoắc Việt tươi cười lỗi lạc, ánh mắt sáng lên sau cặp kính, hiện lên như có như không, dư quang từ trên người Cố Khinh Chu nhẹ lược mà qua, hắn nói: "Giáo nữ Cố tiên sinh có cốt cách, Cố tiểu thư trinh uyển thông tuệ, thật là chi nữ hưng gia vọng tộc."
Nga, nguyên lai là vì Cố Khinh Chu mà đến.
Hoắc Việt cũng biết chuyện Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ đính hôn?
Cố Khuê Chương lúc này mới ý thức được, ông ta đã không chỉ còn là thứ trưởng hải quan nha môn nho nhỏ, mà là nhạc phụ Tư đốc phủ.
Nếu toàn bộ Nhạc Thành Quân Chính phủ này là triều đình thu nhỏ, như vậy Cố Khuê Chương chính là quốc trượng. Hoắc Việt cũng cùng Quân Chính phủ có qua lại, hắn kính trọng quốc trượng, là hắn thật tinh mắt.
Sự thấp thỏm của Cố Khuê Chương, lập tức thu vào, trong lòng thêm đắc ý, nói: "Hoắc long đầu quá khen!"
Hoắc Việt trước sau khiêm tốn, mời Cố Khuê Chương cùng tiến vào đại sảnh yến hội.
Cố Khinh Chu liền đi theo sau phụ thân cùng huynh trưởng của nàng.
Nàng ăn mặc sườn xám mộc mạc, trường tua áo choàng, tua nồng đậm kia ở trên người nàng nhộn nhạo, hình như có gợn sóng lóe nhảy.
Hoắc Việt bước đi trầm ổn đoan chính, không có cùng Cố Khinh Chu nói chuyện.
Yến hội trong đại sảnh, thanh âm dương cầm, đàn violon, mờ mịt lọt vào tai, điểm xuyết phồn hoa náo nhiệt.
Không ít người nhận ra Hoắc Việt, quan viên Quân Chính phủ, đem Hoắc Việt dẫn tới bên cạnh, Hoắc Việt cùng Cố Khuê Chương nói câu "Xin lỗi không tiếp được", liền đi trước.
Mẹ con Tần Tranh Tranh sau đó mới tiến vào.
Lần này, không ai dám cố ý lờ Cố Khinh Chu, nhị phòng của Tư gia sớm liền sai người lại đây, đem cả nhà Cố Khinh Chu xem như khách quý tới mà mời ngồi xuống.
Ghế của Cố Khinh Chu, không cùng chung với mọi người của Cố gia, mà là an bài kế bên lão thái thái, cùng bàn với bọn nhỏ Tư gia.
Nhìn Cố Khinh Chu một mình một bàn, trong lòng Cố Tương tức giận bất bình: "Nó bất quá là tư sắc bình thường, vì sao nó có thể được từ Tư phu nhân tán thành, đến Tư gia yêu thích?"
Cố Tương thấy được Cố Khinh Chu được sủng ái, cũng chỉ thấy được thân thể nhỏ đơn bạc của Cố Khinh Chu, lại không biết sau lưng nàng đã phải trả giá ít nhiều.
Nếu là Cố Tương, nàng ta tuyệt đối uy hiếp không được Tư phu nhân, nàng ta cũng tuyệt đối tìm không thấy Tư Mộ, càng trị không hết Tư lão thái thái.
Bởi vì không biết nội tình, liền không có cách nào hiểu rõ bản lĩnh của Cố Khinh Chu, chỉ cảm thấy vận khí nàng tốt.
Vận khí tốt, sẽ đưa tới ghen ghét.
Cố Khinh Chu có thể cảm nhận được sự ghen ghét cực nóng của trưởng tỷ qua ánh mắt, nàng không có quay đầu lại.
Thực mau, Tư lão thái thái liền tới rồi.
Cố Khinh Chu đứng dậy nghênh đón.
Đi theo bên người Tư lão thái thái, có đoàn người Tư gia, bao gồm vợ chồng Tư Đốc Quân, Tư Mộ, Tư Quỳnh Chi, thái thái các vị khác của Tư gia.
"Khinh Chu tới rồi?" Lão thái thái nhìn lên thấy Cố Khinh Chu, liền lộ ra vẻ hiểu ý tươi cười, tiến lên cầm tay Cố Khinh Chu, chỉ muốn Cố Khinh Chu ở bên cạnh bà hầu hạ.
Cái thê tử tôn nhi này, nghiễm nhiên hơn cả con dâu cùng cháu gái.
"Đúng vậy, vừa đến không lâu." Cố Khinh Chu cười nói.
Cố Khinh Chu giúp lão thái thái ngồi vào ghế.
Bất quá một lát, phụ thân chuẩn tân lang* - Hạ tổng trưởng cùng Hạ thái thái cũng ngồi vào vị trí.
(* Người chưa chính thức là "chồng". Chỉ mới là chồng chưa cưới hoặc gọi là chồng chuẩn bị cưới)
Mọi người hàn huyên một phen, tiệc đính hôn cũng liền chính thức bắt đầu rồi.
Cố Khinh Chu từ chỗ của lão thái thái lui ra, về tới ngồi vào vị trí của nàng.
Bên người nàng mọi người đều đã ngồi xuống cả.
Kế bên nàng, là Tư Mộ; bên kia Tư Mộ, là muội muội hắn - Tư Quỳnh Chi.
Còn lại các người khác đều là tiểu bối của Tư gia, xem Cố Khinh Chu là đường tẩu, thực kính trọng nàng.
Phía xa chỗ Tư Mộ, cùng đối diện với chỗ của Cố Khinh Chu, có một cái ghế trống, đó là để lại cho Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái hôm nay còn không có tới.
Cố Khinh Chu nhẹ nhàng thở ra.
Rồi sau đó, chuẩn tân nương cùng chuẩn tân lang mặc trang phục lộng lẫy ra tới.
Chuẩn tân nương Tư Vi Sương là tiểu cô nương nội liễm thẹn thùng, nàng đột nhiên đứng ở trước mắt bao người, chân tay luống cuống, khuôn mặt nhỏ phấn dung tất cả đều là kinh sợ, thậm chí xin sự giúp đỡ nhìn phụ mẫu của mình.
"Vi Sương, nha đầu nhát gan này." Tư lão thái thái cười nói.
Nhưng Hạ tổng trưởng cùng Hạ thái thái thật ra thực vừa lòng.
Mặc kệ không khí chuyển biến như thế nào, nữ hài tử ôn nhu nội liễm, đều là sở thích mỹ đức của bực trưởng bối. Càng là ngoan ngoãn, càng sẽ không làm lỗi.
"Vi Sương tính cách tốt, đều là ngài xưa nay đối với con bé dạy dỗ tốt." Hạ thái thái ôn nhu nhìn Tư lão thái nói.
Tư gia rất thích con thứ của Hạ tổng trưởng, Hạ gia cũng thích Tư Vi Sương, cửa hôn sự này cho tới bây giờ, rất là thuận lợi.
Đúng lúc này, Tư Hành Bái rốt cuộc tới.
Tư Hành Bái mặc bộ trang phục tây trang, áo khoác vải nhung cùng áo choàng cùng màu, áo sơ mi lụa tuyết, phụ trợ đến hắn càng tuấn lãng tôn quý.
Đầu tóc hắn ngắn ngủn, chải vuốt đến chỉnh chỉnh tề tề, không hề bĩ khí như ngày xưa.
Hắn vừa vào đến, rất nhiều người đều đang nhìn hắn, thậm chí nghị luận sôi nổi.
"Là đại thiếu soái tới."
"Nhi tử của Tư gia đều anh tuấn, mà đại thiếu soái thuộc dạng tuấn lãng nhất."
"Hắn như thế nào còn không kết hôn chứ?"
"Vị hôn thê hắn còn đều không có."
Những lời này, tổng có thể ở trung tâm lòng người khởi sóng gợn, Tư Hành Bái tựa một ngụm mỹ thực tươi ngon vô cùng, mặc kệ đi đến nơi nào, đều có thể khiến cho mọi người đói cực kỳ, điên cuồng truy đuổi.
Mỗi hộ gia đình đều hy vọng cô nương chưa lập gia đình nhà mình có cơ hội gả cho Tư Hành Bái.
Cố Khinh Chu hơi hơi giấu mặt, không nhìn hắn.
Ánh mắt Tư Hành Bái lại quang minh chính đại dừng ở trên người Cố Khinh Chu, thậm chí mang theo ý cười ảm đạm.
Người ngoài lại cho rằng hắn là đang nhìn Tư Mộ.
Tư Mộ cũng cảm thấy, cho nên khi Tư Hành Bái tươi cười, với Tư Mộ xem ra là không có ý tốt. Tư Mộ xoay mặt qua một bên, thần sắc lạnh lùng.
"Đến đoạn nào rồi?" Tư Hành Bái hỏi người đường đệ ngồi ở bên cạnh hắn.
"Sắp đưa nhẫn cầu hôn." Vẻ mặt tiểu đường đệ hưng phấn.
Tư Hành Bái với lấy chai rượu trên bàn, uống một ly Whiskey, chậm rãi nhấp một ngụm, rượu mát lạnh nuốt vào họng, thuần nhu lâu dài, sau một lát lại chậm rãi thiêu nóng dạ dày hắn.
Chủ đài kia nhắm ngay cặp phu thê, đang học lễ tiết kiểu Tây, chuẩn tân lang - Hạ gia nhị thiếu nửa chân quỳ nửa chân ngồi, hỏi Tư Vi Sương nguyện ý gả cho hắn hay không.
Khuôn mặt Tư Vi Sương đỏ bừng, so với má hồng phấn mặt còn muốn hồng hơn, hồng đến mỹ lệ mà vui mừng.
"Nguyện ý." Tư Vi Sương lẩm bẩm nói nhỏ, mọi âm thanh ở đại sảnh yến hội, lại là bị phá lệ rõ ràng.
Lúc này, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Trong lòng Tư Hành Bái lướt qua vài phần gợn sóng, câu nói "Nguyện ý" kia của đường muội hắn, hắn nghe tới phi thường động lòng người, nếu là lời nói của Cố Khinh Chu nói.......
Kết thúc buổi lễ, các trưởng bối nói chuyện với nhau.
Lời nói Tư lão thái thái như gió vừa chuyển, nói: "Nguyên lai tiệc đính hôn kiểu Tây thú vị như vậy, hẳn là sau Mộ nhi cùng Khinh Chu cũng tổ chức vậy đi."
Tư phu nhân lập tức khẩn trương đến nói không ra lời.
Cố Khinh Chu ngồi gần chủ bàn, bọn họ cũng nghe tới rồi.
Tư Mộ đang uống champagne, một ngụm rượu thiếu chút nữa làm sặc chết hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo, tựa như một tầng sương dày bao trùm.
Cố Khinh Chu đảo không có cảm giác gì, nàng biết được Tư phu nhân cùng Tư Mộ đều sẽ không đồng ý, tiệc đính hôn như này là không có khả năng tổ chức thành.
Tư Hành Bái hung hăng đem rượu Whiskey rót xuống ly, sau đó thật mạnh đem cái ly đặt ở trên bàn.
"Muốn làm tiệc đính hôn? A!" Nội tâm của Tư Hành Bái có một cơn hỏa cháy dữ dội muốn làm bỏng hắn.
Không biết là ghen ghét, hay là vì ly Whiskey kia.
Uống rượu càng làm tâm trạng người ta thêm hưng phấn không tỉnh táo, hắn muốn hôn môi Cố Khinh Chu, làm trò trước mặt Tư Mộ, trước mặt lão thái thái cùng toàn bộ khách khứa Nhạc Thành hôn nàng!
Tư Hành Bái tuyệt không phải người nhu nhược, hắn rõ ràng có thể công khai nói cho bọn họ, Cố Khinh Chu là nữ nhân của hắn, không phải của Tư Mộ!
Nữ nhân của hắn, dựa vào cái gì mà cùng Tư Mộ đính hôn!
Tư Hành Bái bỗng nhiên đứng lên.