Trong suốt đoạn đường đến cổng trường Nhất Trung Tân Giang, Quý Nhã San luôn ríu rít nói không ngừng bên tai Điền Duy Hoàng.
Cho dù anh không để ý đến cô, cô vẫn có thể nói vô cùng hăng say.
Sau khi xe dừng lại, Quý Nhã San bước xuống xe, đột nhiên nghiêng người lại, mặt đầy buồn bã phức tạp nhìn Điền Duy Hoàng: “Anh à, anh là người đầu tiên xem trọng mạng sống của tôi hơn cả mạng sống của chính anh đó. Anh biết không? Khi đám bắt cóc đó bắt cóc tôi, gọi điện thoại cho ba tôi bảo ba tôi giao tiền chuộc, nhưng ba tôi không chịu bỏ tiền ra mà lại đi báo cảnh sát! Tuy rằng tôi có anh và chị, nhưng bọn họ chưa bao giờ quan tâm tôi. Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại ấm áp như thế. Cho nên anh à, sau này anh nhất định phải yêu quý mạng sống của anh, yêu quý cơ thể của anh. Đừng để chị gái yêu anh phải đau lòng rơi lệ vì anh đó!”
Điền Duy Hoàng chỉ nhắm mắt lại, không hé răng.
Quý Nhã San không biết anh có nghe cô nói hay không, nhưng nói tóm lại, cô biết ơn anh từ sâu tận trong đáy lòng.
Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.
Quý Nhã San mím môi, sau khi xuống xe thì đóng cửa lại.
Lúc này Điền Duy Hoàng mới từ từ mở bừng mắt.
Thật ra trước khi làm nhiệm vụ anh cũng từng nói với chính anh, vì “Minh Tuyết”, anh nhất định phải quý trọng mạng sống của anh, nhất định phải còn sống trở về, cho “Minh Tuyết” hạnh phúc suốt một đời.
Nhưng mỗi khi đối mặt với sống chết, anh cứ luôn không quan tâm đến mạng sống của anh mà đi cứu người khác trước, đây giống như một phản ứng theo bản năng.
Bắt đầu từ khi nào mà anh đã biến trách nhiệm bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân thành một phần trong cơ thể anh rồi?
Bình Dương, chung cư Địa Lợi.
Đồng Đồng Tâm nấu bữa ăn sáng xong, chờ Điền Trung Quân thức dậy.
Đợi đến khi Điền Trung Quân còn ngái ngủ ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Đồng Đồng Tâm đang bận rộn bên cạnh bàn ăn, không khỏi hơi kinh ngạc.
Thiếu chút nữa anh đã quên mất, ngày hôm qua anh đã đăng ký kết hôn cùng cô.
“Chào buổi sáng!” Đồng Đồng Tâm hơi mỉm cười.
Điền Trung Quân cũng mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào phòng tăm stắm.
Lại cùng nhau ngồi vào bàn ăn, bầu không khí giữa hai người đã không còn xấu hổ như khi nãy.
Hai người bọn họ xem như kết hôn vội vàng đi!
Cho nên, vào ngày đầu tiên trở thành vợ chồng, Điền Trung Quân cảm thấy anh cần phải nói rõ ràng một vài việc vặt và cách thức chung sống với Đồng Tâm thì tốt hơn.
“Đồng Tâm.”
“Hả?”
“Dạo gần đây tôi hơn bận, có lẽ tạm thời không thể cho em một bữa lễ cưới được.”
“Không sao.”
“Còn nữa, có lẽ tôi sẽ hơi gia trưởng một chút.”
“Ừm, tôi có thể bao dung được.”
“Cho nên tôi sẽ chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em chỉ cần chịu trách nhiệm xử lý cái nhà này là được.” Điền Trung Quân nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm hơi ngẩn ra một chút, sau đó bất đắc dĩ gật đầu.
Anh đã nói quá rõ ràng rồi, anh không muốn cô đi ra ngoài làm việc.
Nếu cô không đi ra ngoài làm việc thì đào đâu ra một tỷ năm mươi triệu trả anh đây?
Đồng Đồng Tâm nghĩ thầm trong lòng.
Cô đã quên rằng, anh từng nói cô không cần phải trả một tỷ năm mươi triệu kia.
“Vậy... Tôi có thể đi học tiếp không? Tuy tôi chỉ học một chuyên ngành bình thường ở đại học, nhưng tôi vẫn muốn học cho xong.” Ngay sau đó, Đồng Đồng Tâm dùng vẻ mặt thành khẩn hỏi Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân thấy dáng vẻ vô cùng tích cực của cô, buồn cười trả lời: “Đương nhiên là được rồi! Đồ ngốc!”
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới yên lòng, mặt mày hớn hở mà ăn sáng cùng Điền Trung Quân.
“Bữa sáng ngon lắm, tôi đi làm đây.” Điền Trung Quân ăn sáng xong, cầm khăn lau miệng sau đó quăng vào thùng rác.
Đồng Đồng Tâm giống hệt như một cô vợ nhỏ, cầm cặp táp đưa sang cho anh.
Trước khi Điền Trung Quân đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn Đồng Đồng Tâm hỏi: “Tối hôm qua em ngủ ở đâu thế?”
Tối hôm qua anh vừa về đến nhà đã ngã đầu ngủ ngay, thức dậy mới phát hiện quần áo trên người đã được thay, nhưng trên giường chỉ có dấu vết của một mình anh từng ngủ.”
Đồng Đồng Tâm cong môi cười: “Phòng dành cho khách...”
“Bây giờ chúng ta là vợ chồng, em nên ngủ cùng tôi.” Điền Trung Quân nói một cách đương nhiên.
Đồng Đồng Tâm lại nghe thấy tim đột nhiên đập lên thình thích, sau đó ngẩn ngơ gật đầu, mặt lập tức đỏ bừng như táo chín cây.
Điền Trung Quân hiểu ý mỉm cười, thuận thế hôn nhẹ lên đôi má đỏ bừng của Đồng Đồng Tâm.
“Tôi đi làm đây.”
“Ừ...”
Cảm giác mềm ấm của đôi môi kia làm tim Đồng Đồng Tâm lại đập hẫng đi hai nhịp, cô ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Điền Trung Quân xoay người đi ra cửa, để lại cho cô một bóng lưng ấm áp.
Cuối cùng cô cũng đã có được một gia đình thuộc về cô!
Trong nhà có chồng, không bao lâu sau sẽ có một đứa nhỏ đáng yêu...
Đồng Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy cuộc sống sau này, chỉ mới nghĩ thôi đã vô cùng ngọt ngào hạnh phúc.
Bên này, Điền Trung Quân vừa mới đóng cửa lại, điện thoại trong túi đã reo lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thông báo cuộc gọi đến, bên trên là một dãy số chưa được lưu, nhưng dãy số này chẳng có gì lạ đối với anh.
Rõ ràng biết được người gọi đến là ai, rõ ràng biết được không nên để ý thì tốt hơn.
Nhưng Điền Trung Quân vẫn nhấn nút nghe máy.
Trong ống nghe truyền đến giọng nói dịu dàng: “Quân, em về rồi.”
Cách năm năm, cố tình vào đúng lúc này, mối tình đầu của anh đã quay về.
Trong ống nghe, bạn gái cũ mối tình đầu Quý Tư Nghiên nói: “Mười một giờ rưỡi đến sân bay, em biết anh chắc chắn sẽ đến đón em.”
Điền Trung Quân không nói tiếng nào, mím chặt đôi môi mỏng, hơi nhíu mày.
Lúc anh im lặng, người bên kia cũng yên lặng.
Sau đó, anh trực tiếp cúp máy.
Sau khi Điền Trung Quân đi làm, Đồng Đồng Tâm bắt đầu nhập vai “bà chủ gia đình”, lấy khăn che đầu, mang tạp dề, đeo bao tay, cuốn ống quần lên, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Tuy rẳng đã trải qua những chuyện khi trước, nhưng Đồng Đồng Tâm sau khi kết hôn rồi vẫn đầy hy vọng đối với tương lai.
Bây giờ cô đã có gia đình, cô yêu gia đình vậy, vậy cô có yêu Điền Trung Quân không?
Đồng Đồng Tâm vừa lau dọn nhà cửa, trong đầu đột nhiên xuất hiện câu hỏi này.
Điền Trung Quân rất điển trai, tình cách ấm áp, dịu dàng nho nhã, phong độ, lại là một thiết kế sư, cũng coi như là bạn cùng nghề với cô!
Hơn nữa anh đã xuất hiện vào đúng lúc cô bất lực nhất, cứu cô khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cho nên cô không có lý do gì mà không thích anh cả.
Đồng Đồng Tâm cầm ảnh chân dung Điền Trung Quân trưng trên tủ đầu giường ôm vào lòng, bắt đầu mê trai.
Giống như.
Có cảm giác như hạt giống tình yêu đang nảy mầm, tim đang đập nhanh vì anh.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Đồng Đồng Tâm định ra ngoài đi siêu thị, lại gặp được chị dâu Đường Thanh Hà ngay ngoài thang máy.
“Tâm Tâm?!”
Cửa thang máy vừa mở ra, Đường Thanh Hà lập tức giật mình nhìn Đồng Đồng Tâm, sau đó cô vội vàng đi vào thang máy, đứng cạnh Đồng Đồng Tâm.
“Chị dâu...” Đồng Đồng Tâm thân thiết chào hỏi.