“Vậy thì đi làm đi!” Tôn Ly Ly nghiêng đầu.
Lương Đồng Tâm khẽ cúi người, cầm lấy tài liệu rồi rời khỏi văn phòng riêng của Tôn Ly Ly.
Trong văn phòng chung, trong ô làm việc bên cửa sổ, Lương Đồng Tâm yên lặng ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận lật xem tài liệu vừa lấy từ chỗ Tôn Ly Ly.
Diện tích của văn phòng chủ tịch khá lớn, hơn nữa còn là phòng thông tầng, đòi hỏi phải có đầy đủ tiện nghi, phong cách không được hoài cổ. Tốt nhất là phải cực kỳ hiện đại.
Sau khi Lương Đồng Tâm xem tài liệu xong, mới nhận ra rằng yêu cầu của bên kia đưa ra vậy mà lại có tới mười trang!
“Haizz...”
Lương Đồng Tâm phải thở dài ngao ngán, có vẻ như phó trưởng phòng Tôn đã đưa cho cô một hợp đồng khó giải quyết.
Lúc đầu khi còn ở trong văn phòng của phó trưởng phòng Tôn, cô vẫn chưa xem kỹ, bây giờ nhìn lại, cảm thấy mình đã rơi xuống một cái hố lớn.
Chủ tịch tương lai của Tập đoàn Điền Thị có nhiều yêu cầu quá đi!
Lương Đồng Tâm vắt óc nghiên cứu tài liệu trong ba ngày, mới nộp đơn xin ra ngoài cho Tôn Ly Ly, mang theo các dụng cụ vẽ tranh đến tòa nhà trụ sở của Tập đoàn Điền Thị.
Tòa nhà trụ sở của tập đoàn Điền Thị không xa bất động sản Địa Lợi, nhưng nó hoành tráng hơn bất động sản Địa Lợi, hơn nữa nó nằm ở trung tâm thành phố, có một ga ra ba tầng dưới lòng đất và một quảng trường lớn ở phía trước, còn có một quần thể trung tâm mua sắm năm tầng.
Sau khi Lương Đồng Tâm đăng ký với bảo vệ ở sảnh tầng một và xuất trình giấy phép làm việc tạm thời của mình, mới được vào trụ sở tập đoàn Điền Thị.
Có ba thang máy đi lên lầu cạnh nhau, trên khung cửa của thang máy ngoài cùng bên trái có ghi rõ là thang máy dành riêng cho VIP.
Từ xa xưa đã coi trọng bên trái.
Lương Đồng Tâm vô cùng biết điều mà bước vào thang máy dành cho nhân viên ở phía ngoài cùng bên phải.
Văn phòng của tân chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà, trong tài liệu đã ghi rõ địa chỉ cụ thể.
Lương Đồng Tâm nhanh chóng tìm được vị trí phòng làm việc của tân chủ tịch, ở đó ngay cả cửa kính cũng không có, vừa bước vào liền biết là văn phòng thô sơ ban đầu.
Nhưng mà, cửa sổ sát đất hướng về bên trái ở phía đông trái lại đã thu hút cô.
Cửa sổ sát đất có thể nhìn ra bên ngoài từ bên trong nhưng không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài, bên ngoài cửa sổ là bầu trời, lan can cũng là bày đầy những chậu cây cảnh xanh tươi.
Mà ở chỗ phía Đông hướng về bên phải, lại là một cái ban công toàn kính.
Chỗ này rất tốt, tuy là tầng cao nhất nhưng cách ba trí bất kể là cửa sổ và cửa ra vào, chiếu sáng hay thông gió đều phù hợp với phong thủy.
Thấy vậy, Lương Đồng Tâm bỏ ba lô xuống, lấy bút, giấy và thước kẻ, bắt đầu cẩn thận đo đạc thiết kế trong căn phòng trống trải này.
Bà ngoại từng hy vọng sau này lớn lên cô sẽ theo học ngành y, sau đó trở thành một bác sĩ Trung y nổi tiếng, nhưng mà, cô đã khiến cho bà và mẹ thất vọng, vì ba, nên cô đã mất bài cũng không có thời gian ôn tập, vì thế, không thể thi đậu đại học y học cổ truyền mà bà ngoại thích, càng không thể thi đậu trường đại học y mà mẹ hy vọng.
Học thiết kế nội thất hoàn toàn là vì cô có hứng thú yêu thích với lĩnh vực này.
Lương Đồng Tâm rất muốn học liên thông, tiếp tục học đại học, nhưng mà mẹ không đồng ý, vì coi như là có tiền tiết kiệm trong nhà, thì mẹ cũng sẽ không dùng cho cô.
Ngay cả khi cô còn học trung học, cũng là ba xin mẹ.
Đúng, nếu không có ba, cô thậm chí cũng không thể đi học trung học.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Lương Đồng Tâm đều cảm thấy cực kì khó chịu, mũi chua xót, mắt lập tức ươn ướt.
Lương Đồng Tâm hít một hơi thật sâu, sau khi giải tỏa tâm trạng không tốt, tiếp tục thiết kế dựa vào tài liệu và hiện trường.
Yêu cầu của tân chủ tịch về trang trí văn phòng thật sự không phải là cao bình thường.
Vừa phải đáp ứng được yêu cầu này, lại phải đáp ứng được yêu cầu kia, chuyện này phải cố gắng vắt hết óc suy nghĩ, cũng chưa chắc có thể thiết kế được như ý muốn của tân chủ tịch này.
Lương Đồng Tâm lại thở dài, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải là mình thua kém những người khác, học vấn, kĩ năng chưa đủ tốt hay không.
Sau khi ở trong căn phòng trống này một thời gian, Lương Đồng Tâm mới bắt đầu thiết kế thô trên bảng vẽ.
Cô đối với mỗi một hợp đồng của mình vô cùng cẩn thận, cẩn thận tới nỗi có thể hoàn toàn đắm mình trong thế giới thiết kế của mình, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài.
Ngoài khung cửa, có tiếng bước chân thưa thớt.
"Cậu cả, đây là văn phòng mới mà ông chủ đã chuẩn bị cho anh. Ông chủ nói, anh đích thân tới đây một chuyến, xem thử anh có thích vị trí của văn phòng này hay không, nếu không thích, chúng tôi còn có thể đổi cho anh. "
Giám đốc của tòa nhà Tập đoàn Điền Thị vừa cung kính giới thiệu vừa cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh Điền Duy Hoàng.
Anh thực sự rất bận, nhưng ông nội cứ muốn anh phải dành thời gian đến đây, xem thử vị trí của văn phòng mới của anh.
Điền Duy Hoàng bị ép đến nỗi không còn cách nào khác, mới buộc phải tới đây một chuyến.
Nam giám đốc giống như hầu hoàng đế mà xu nịnh Điền Duy Hoàng.
Suy cho cùng, Điền Duy Hoàng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Điền Thị, anh ta không dám sơ suất.
Điền Duy Hoàng vừa bước tới cửa liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trong phòng, lập tức giơ tay ra hiệu cho nam giám đốc bên cạnh im lặng.
Nam giám đốc lập tức ngậm miệng lại, sau khi theo ánh mắt của Điền Duy Hoàng nhìn vào trong phòng, lại thấp giọng giới thiệu với Điền Duy Hoàng: "Đây là nhà thiết kế bản vẽ trang trí văn phòng cho anh."
"Anh đi làm việc trước đi! Ở đây không có chuyện của anh nữa." Điền Duy Hoàng bình tĩnh nói.
Nam giám đốc do dự một chút, sau đó gật đầu, lặng lẽ lui về phía sau.
Sau khi Điền Duy Hoàng nhìn thấy nam giám đốc ồn ào khiến cho người khác khó chịu đó rời đi, quay đầu nhìn lại bóng lưng trong phòng khiến anh ngày đêm nhớ mong, môi mỏng không khỏi khẽ nhếch lên.
Anh nhẹ nhàng đến gần cô từng bước một, mà cô lại vẫn ngồi đó, hoàn toàn đắm chìm trong thiết kế của mình.
Quản gia Lưu nói cô đến Hàn Quốc du lịch, khiến anh nhớ nhung hồi lâu, thì ra cô muốn tạo bất ngờ cho anh, tự mình thiết kế trang trí phòng làm việc của anh.
Điền Duy Hoàng đã tìm hiểu tất cả thông tin về Tô Minh Tuyết từ quản gia Lưu, cô học thiết kế nội thất, nhưng mà vẫn chưa tốt nghiệp.
Tô Minh Tuyết chắc hẳn đã nghe quản gia Lưu nói về chuyện anh sắp xuất ngũ về làm công việc kinh doanh.
Có phải cô cũng giống như anh, mong anh không liều mạng bôn ba ở ngoài nữa, quay về bên cô, vì cô kiếm tiền nuôi gia đình.
Lương Đồng Tâm hoàn toàn không biết sau lưng có người đang từ từ tiến lại gần, đợi đến khi cô phát hiện ra, cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi, hai chân giơ lên, rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
“Cục cưng, không ngờ rằng em vì cho anh một bất ngờ lớn như vậy, ngay cả quản gia Lưu cũng gạt nữa!” Điền Duy Hoàng dễ dàng ôm Lương Đồng Tâm theo kiểu công chúa, vô cùng cưng chiều mà ôm vào lòng.
Lương Đồng Tâm bị hành động của anh dọa sợ đến nỗi tất cả bảng vẽ trong tay đều rơi xuống đất, giữa các ngón tay chỉ kẹp một cây bút chì than.
Khi cô ngước lên nhìn kỹ, cô đã va phải một đôi mắt sâu lạnh như băng.
Đầu lông mày của người đàn ông ẩn hiện khí phách sắc bén, con ngươi đen sâu thẳm như sói đêm, sống mũi cao, đôi môi mỏng như dao khẽ nhếch lên, cười như không cười, khiến anh ta trông vừa lạnh lùng vừa dịu dàng.