“Tôi... sau đó, anh tôi đến, nên tôi không cho chị ấy dẫn tôi đi nữa.” Lương Đồng Tâm cười ngốc, sáng nay cô đã ‘hành’ người phụ nữ kia đủ rồi, nên giờ giữ lại chút đức hạnh sẽ tốt hơn.
Lời giải thích của hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau, Điền Trung Quân cười ẩn ý.
Lương Đồng Tâm ngẩn người nhìn Điền Trung Quân, không thể không thừa nhận, người đàn ông này cười lên rất đẹp trai.
Nhưng sao anh lại cười? Chẳng lẽ cô lại nói sai ư?
Điền Trung Quân đã hiểu được đại khái chuyện gì đang diễn ra rồi, nên anh đi tới, bỗng giật lấy hộp áo mưa trong tay Lương Đồng Tâm.
“Anh cô ở phòng số mấy?”
Lương Đồng Tâm chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì Điền Trung Quân lại hỏi.
Lương Đồng Tâm ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Hình như là... 502...”
“Tiểu Hạ, cô tới đây.”
Điền Trung Quân gọi cô gái đứng ở quầy lễ tân tới.
Cô lễ tân thấy Điền Trung Quân như thấy hoàng đế, vội đi tới tiếp đón, cung kính hỏi: “Tổng...” giám đốc Điền, anh muốn căn dặn chuyện gì ạ?
“Cô cầm hộp áo mưa này lên phòng 502 đi.” Cô lễ tân chưa kịp nói hết, Điền Trung Quân đã đưa hộp áo mưa trong tay cho cô ta.
Tiểu Hạ ngạc nhiên, rồi xấu hổ nhận lấy hộp áo mưa, xoay người đi vào thang máy.
Lúc Lương Đồng Tâm đang mơ màng, bỗng bị Điền Trung Quân nhẹ nhàng bế lên.
“Để tôi đưa cô đi bệnh viện.” Điền Trung Quân nói tiếp.
Lương Đồng Tâm sửng sốt, nhìn gò má điển trai của Điền Trung Quân, không hiểu sao tim lại đập thình thịch.
Cảm giác này...
Thật kỳ lạ!
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ nhìn ảnh X-quang phần chân Lương Đồng Tâm, rồi nói: “Cũng may không tổn thương đến xương, chỉ bị bong gân ở mắt cá chân thôi.”
“Có phải tôi sẽ đau tới mấy ngày đúng không bác sĩ?” Lương Đồng Tâm dò hỏi, thật ra cô rất sợ đau.
Bác sĩ khẽ gật đầu, rồi kê đơn thuốc cho Lương Đồng Tâm.
Lúc Điền Trung Quân dìu Lương Đồng Tâm ra khỏi bệnh viện, cô lấy ví tiền trong túi ra, đưa sáu triệu mà ba Lương đưa cho cô, cho Điền Trung Quân.
“Đây là tiền từ vé xe đến tiền thuốc men, tôi biết có lẽ chừng này vẫn chưa đủ... Nhưng tôi chỉ có thể đưa anh chừng ấy... bởi vì mấy trăm nghìn còn lại, tôi còn lo liệu chi phí sinh hoạt cho mình...” Lương Đồng Tâm quẫn bách, nhưng rất chân thành nói.
Trong mắt anh, có lẽ điều đáng quý nhất của cô là cảm giác rất ‘chân thật’.
Cô gái này không giống như mấy người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, giả vờ giả vịt, tính toán lẫn nhau để leo lên đứng đầu, hoặc lấy thứ gì đó mà mình muốn xung quanh anh.
Cô không phải hạng người dối trá đó, nói cách khác, có lẽ là do cô chưa va chạm nhiều.
Hơn nữa... giọng nói cô gái này, thật sự rất dễ nghe, hoàn toàn không lẫn tạp chất nào.
Điền Trung Quân nghĩ đến đây, thì hỏi ngược lại: “Cô tưởng tôi tiếp cận cô là vì tiền?”
“Tôi biết, trông anh không phải người thiếu tiền, nhưng... tôi không muốn nợ ân tình của anh, vì nợ ân tình người khác sẽ phải trả lại...” Lương Đồng Tâm rất có nguyên tắc của riêng mình.
Điền Trung Quân nở nụ cười ngầm hiểu, đành phải nhận lấy số tiền Lương Đồng Tâm đưa tới: “Tôi tôn trọng ý kiến của cô.”
Anh nói xong thì lấy chín triệu trong ví tiền ra, đưa cho Lương Đồng Tâm.
Lương Đồng Tâm ngẩn người nhìn Điền Trung Quân, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ mơ màng.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới Bình Dương đúng không? Tôi thấy cô không giống như người tới đây hỏi thăm người thân, nên tôi đoán... có lẽ cô tới đây để tìm việc. Nếu anh cô đã có bạn gái, có vẻ cô sống cùng anh cô sẽ không thích hợp cho lắm. Số tiền này xem như tôi cho cô mượn.” Điền Trung Quân từ tốn nói.
Chung cư đó đứng tên anh, nên anh biết từ tầng chín trở xuống đều chỉ có một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh.
Cô có một anh trai, nhưng anh cô lại có bạn gái, rõ ràng nếu cô sống cùng anh trai, thì chỉ có thể tủi thân ngủ trong phòng khách.
Anh nghĩ, có lẽ mình không hề phân tích sai.
Đúng vậy, anh là người rất giỏi phân tích, dù là biểu hiện nhỏ nhất của đối phương, anh cũng dễ dàng nắm bắt được.
Lương Đồng Tâm không ngờ người đàn ông trước mặt có thể nhìn thấu mình như thế, cô nghĩ đến đây thì vô thức lấy chứng minh thư trong ví tiền ra, đưa cho anh.
“Đây là chứng minh thư của tôi, nếu anh thật sự muốn cho tôi mượn tiền, vậy anh cho tôi mượn ba mươi triệu đi! Tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, anh cũng có thể tính lãi với tôi. Đợi tôi đi làm kiếm được tiền rồi, chắc chắn sẽ trả cho anh!” Lương Đồng Tâm thề son sắt.
Điền Trung Quân rất tò mò hỏi: “Cô mượn ba mươi triệu làm gì?”
“Để nộp học phí, hơn nữa... quả thật tôi phải đi tìm nhà thuê khác. Nếu cứ sống cùng anh chị dâu thế này, sẽ rất bất tiện.” Lương Đồng Tâm gượng cười.
“Cô vẫn chưa tốt nghiệp à?” Điền Trung Quân hỏi ngược lại.
Lương Đồng Tâm rất thành thật gật đầu: “Học kỳ này là năm hai.”
“Cô học chuyên ngành gì?” Điền Trung Quân hỏi tiếp.
Lương Đồng Tâm xấu hổ gãi đầu: “Tôi học thiết kế nội thất.”
Điền Trung Quân không khỏi mỉm cười.
Lương Đồng Tâm thấy Điền Trung Quân mỉm cười, còn hỏi mình nhiều như thế, thì biết chắc anh sẽ cho mình mượn tiền, nên cô chủ động lấy bút và giấy ghi chú trong ví tiền ra, viết giấy vay nợ, rồi đưa chứng minh thư của mình cho anh luôn.
Điền Trung Quân cười nói: “Cô viết giấy vay nợ xong rồi, không sợ tôi không cho cô mượn tiền à?”
“Anh sẽ không làm thế đâu!” Lương Đồng Tâm khẳng định.
Điền Trung Quân gật đầu với hàm ý sâu xa, chỉ lấy giấy vay nợ trong tay cô, chứ không lấy chứng minh thư.
“Lương Đồng Tâm?” Anh khẽ gọi tên cô.
Lương Đồng Tâm vô thức đáp lại: “Ừm.”
“Anh cô là Lương Đồng Đức à?” Điền Trung Quân lại hỏi.
Lương Đồng Tâm ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Anh biết anh trai tôi?”
Điền Trung Quân không khỏi bật cười: “Tôi không biết! Tôi chỉ dựa vào tên cô thôi, dù gì cũng rất dễ đoán ra tên anh cô. ‘Đồng Đức Đồng Tâm’, chắc chắn tình cảm ba mẹ cô rất sâu đậm.”
“Đúng thế...” Quả thật tình cảm ba mẹ cô rất sâu đậm, ba cô luôn nghe lời mẹ cô.
Lương Đồng Tâm nghĩ tới người mẹ kia của mình, thì tim không khỏi lạnh lẽo.
“Chung cư anh cô ở cũng rất tốt, cô có thể tới quầy lễ tân hỏi thử có nhà trống để thuê không. Ngoài ra, nếu cô muốn tìm việc thì có thể tới Bất động sản Địa Lợi thử xem, chỗ đó cũng tuyển thực tập sinh thiết kế nội thất đấy.” Điền Trung Quân tốt bụng nói.
Bất động sản Địa Lợi – công ty con của tập đoàn Điền thị, cũng tuyển thực tập sinh thiết kế nội thật ư? Thật hay giả vậy?
Lương Đồng Tâm hơi khó tin nhìn Điền Trung Quân.
Chỉ thấy Điền Trung Quân nở nụ cười ẩn ý với cô.
Cô đâu biết, giờ Điền Trung Quân là tổng giám đốc Bất động sản Địa Lợi, nên anh muốn tuyển thực tập sinh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặc dù Lương Đồng Tâm cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Bất động sản Địa Lợi không tuyển thực tập sinh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội gật đầu, cảm ơn Điền Trung Quân: “Thật sự cảm ơn anh!”