Chương 208: Quỷ Thủ
Khi Đường Thiên Quyền và tứ đại thiên vương nhìn thấy Tô My Nương, họ không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đều nghĩ: Đúng như lời đồn!
Di Lặc cười nói: “Chủ nhân, mỹ nữ này không tệ, tôi thích!”
Xích Vĩ không muốn chịu thua: “Chủ nhân, nữ nhân này thật xinh đẹp, tôi muốn dùng máu của nàng để làm đẹp.”
Di Lặc quay đầu lại, chế nhạo nói: “Xích Vĩ, người đẹp thế này sau anh phải uống máu của cô ấy. Tôi thấy anh muốn giữ nét thanh xuân đến tâu hỏa nhập ma luôn rồi?”
Xích Vĩ cười giễu cọt: “Hha, Di Lặc, không phải anh cũng muốn chiếm thân thê cô ta à, sao lại cười tôi2”
Đường Thiên Quyền đập mạnh lên bàn, bất mãn nói: “Đừng tranh nữa!”
Di Lặc và Xích Vĩ, Quỷ Thủ, Thiết Diện, tất cả im lặng, đi ra phía sau Đường Thiên Quyền, ngoan ngoãn nghe lệnh.
Đường Thiên Quyền nhìn Tô My Nương với khí sắc tái nhọt, dịu dàng cười nói: “Cô Tô, cô xem thuộc hạ của tôi rất thích cô!”
“Bây giờ, cô gọi điện kêu Trần Ninh đến nộp mạng, có thể tôi sẽ tha cho cô!”
Tô My Nương cắn môi: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Đường Thiên Quyền lãnh đạm nói: “Cô cùng với mấy vị trà sư xinh đẹp của mình đều sẽ bị thuộc hạ của tôi chơi đùa. Ngày mai ai còn sống sẽ coi như vận may tốt.”
Tô My Nương, Dương Tố Tố và những người khác tái mặt!
Đặc biệt là Dương Tố Tố, cô khi nãy vừa bị Xích Vĩ dùng móng tay nhọn cắt vào má, và uống máu của cô.
Cô sâu sắc biết rằng những người trước mặt đều là quỷ.
Những tên này đều dâm loạn, giết người, bạo lực và uống máu người, thực sự rất kinh người.
Tô My Nương nghiến chặt răng: “Nhị thiếu gia Đường gia, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, hãy thả bọn họ đi, có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Dương Tố Tế và nhiều người khác cùng nói: “Sư phụ, không được!”
Đường Thiên Quyền cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, chế nhạo: “Thuộc hạ đắc lực của tôi, Lôi Thiên Chiếu đã chết, không có người nào ở đây vô tội.”
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Nếu cô không gọi, thì tôi chỉ có thể cho người của mình làm bất cứ điều gì họ muốn với các CÓ Tô My Nương nhíu mày nói: “Anh ép tôi cũng vô dụng, bởi vì tôi không có số điện thoại của anh Trần!”
ẳ Đường Thiên Quyền cười: “Không thành vấn đề, cô không muốn gọi Trần Ninh qua đây, vậy thì lát nữa tôi sẽ đích thân tìm hắn.”
“Về phần cô và các nữ đồ đệ của mình, đều phải cởi hết quần áo. Tối nay sẽ mở tiệc với bọn thuộc hạ của tôi.”
Khuôn mặt của Tô My Nương lại biến sắc sau khi nghe điều này, nó trở nên thật khó coi Trong nhóm đồ đệ của cô, có một người tên là Tiểu Vi, không thể nhịn được nữa, hét lên bỏ chạy.
Tô My Nương hét lên trong sự kinh hãi: “Đừng chạy, chúng sẽ giết cô!”
Đáng tiếc, đã quá muộn, tách trà trong tay Đường Thiên Quyền bay ra ngoài như một quả đạn pháo.
Một tiếng nỏ, tách trà đập vào lưng Tiểu Vi.
Tiểu Vi phun ra máu, người bay ra ngoài, nằm trên mặt đất. Cô bất động, và chết.
Tô My Nương đôi mắt như nứt ra, cô ấy hét lên: “Tiểu VịI”
Dương Tố Tố cùng một các nữ trà sư cũng bắt đầu sợ hãi khóc lên.
Đường Thiên Quyền cười nhạo đứng lên, lệnh cho tứ thiên vương và một đám thủ hạ phía sau: “Ở đây có nhiều mỹ nữ như vậy, còn chờ gì nữa? Chúc vui vẻ!”
Di Lặc nhếch mép: “Này, chủ nhân, Tô My Nương đẹp mê người này, có cần đề lại cho ngài?”
Đường Thiên Quyền cong môi: “Tôi thấy bình thường. Nghe nói Tống Sính Đình, vợ của Trần Ninh rất xinh đẹp, được mệnh danh là nữ thần Trung Hải. Tôi càng thích Tống Sính Đình.”
Quỷ Thủ cười khì khì nói: “Vậy thì chơi xong chỗ này, chúng ta đến nhà của Trần Ninh, giết Trần Ninh, rồi chơi vợ của Trần Ninh!”
Đường Thiên Quyền và những người khác không thể nhịn được cười sau khi nghe Quỷ Thủ nói.
Nhưng vào lúc này, “Xet…” một tiếng, một chấm đỏ bắn qua không trung.
Trước khi Quỷ Thủ kịp thời né tránh, thứ màu đỏ như viên đạn ấy bắn trúng miệng hắn, búng ra phát, tia lửa bắn tứ tung.
Thủ Quỷ hét lên đau đớn “Ay da”, và miệng hắn ta bị đốt bỏng lên một khối to.
Đám người Đường Thiên Quyền vừa kinh ngạc vừa tức giận, cùng Quỷ Thủ nhìn xuống thứ ám khí trên mặt đất, hóa ra là một tàn thuốc bình thường.
Là ai đánh lén Quỷ Thủ?
Là ai, mà chỉ dùng một tàn thuốc mà khiến Quỷ Thủ của tứ thiên vương phải xấu hỗ như vậy?
D TS Đường Thiên Quyền và đám người của hắn lần lượt lộ ra vẻ nghiêm nghị, và hét lên: “Ai?”
Ở lối vào của quán trà, một người đàn ông có dáng người cao lớn và ánh mắt như sao bước vào không chút sợ hãi.
Đó là Trần Ninh!
Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo và Thạch Thanh cùng vài thuộc hạ khác.
Hóa ra Trần Ninh nhớ ra chiếc áo khoác của mình để quên chỗ Tô My Nương, nên tối nay anh đã đến kêu Tô My Nương trả lại chiếc áo.
Đó là áo khoác mà Tống Sính Đình đã tặng anh, vì vậy anh quay lại kêu Tô My Nương trả.
Đường Thiên Quyền nhìn Trần Ninh nheo mắt: “Anh là Trần Ninh?”
Trần Ninh không trả lời, mà nhìn xung quanh.
Ánh mắt anh hướng thấy xác mấy nhân viên bảo vệ và Tiểu Vy dưới đất, tuy vẻ mặt lộ vẻ lãnh đạm, nhưng trong mắt đã dần lộ ra vẻ tức giận.
Ánh mắt của anh hướng đến người Đường Thiên Quyền: “Đường gia các người quá đáng chết, các người dường như không xem lời cảnh cáo của tôi ra gì”.
Đường Thiên Quyền chế nhạo, lớn tiếng nói: “Cảnh cáo? Mày nói lại một lần xem. Trong một tháng rút hết toàn quân, lại còn kêu cha tao đến quỳ gặp mày xin tha? “
“Ha ha, Trần Ninh, mày quá tự tin rồi đấy. Tối nay tao sẽ cho mày biết ai mới là người thống trị tỉnh Giang Naml”
Trần Ninh nhìn bọn người Đường Thiên Quyền cười tủm tỉm: “Dựa vào các người?”
Đường Thiên Quyền hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào đám thuộc hạ của tao, đủ để giết mày một trăm lần, Quỷ Thủ!”
Qủy Thủ Châu nghe mệnh lệnh, lập tức đáp: “Thuộc hạ đây!”
Sau khi nói xong, anh ta đã rời khỏi hàng, cười toe toét, ánh nhìn như sói nhìn Trần Ninh, rồi sải bước đi tới.
Quỷ Thủ khì khì chế nhạo: “Nhóc con, mày dám tấn công tao sau lưng, tao sẽ moi tim mày ra!”
Nói xong, hắn đột nhiên tăng tốc, tốc độ tăng lên cực hạn, lao thẳng về phía Trần Ninh như một bóng ma.
Với bàn tay phải như móng vuốt đại bàng, hắn ta hung hăng hướng đến muốn moi lấy trái tim của Trần Ninh.
Tô My Nương, Dương Tố Tố và những người khác không khỏi kinh sợ, nhiều người che mắt không dám nhìn.
Sợ nhìn thấy Trần Ninh, giống như Trương Uy lúc nãy, bị đào ra trái tim và bị Quỷ Thủ nuốt sống.
– Tay phải của Quỷ Thủ, sắp chạm vào ngực của Trần Ninh.
Trần Ninh giơ tay siết lấy cổ tay Quỷ Thủ.
Tay phải của Quỷ Thủ chỉ cách ngực Trần Ninh ba phân, nhưng hắn không thể tiến thêm chút nào nữa đã bị Trần Ninh siết chặt.
Quỷ Thủ kinh hãi chằm chằm Trần Ninh: “Mày!”
Hắn chuẩn bị dùng tay kia tắn công Trần Ninh.
Tuy nhiên, lúc này Trần Ninh đã giơ chân lên.
Một đầu gối dộng thẳng vào lồng ng.ực toàn xương của Quỷ Thủ.
Bùm!
Đầu gối hướng thẳng vào ngực Quỷ Thủ, tạo ra âm thanh như va vào gỗ.
Tuy nhiên, sức mạnh từ đầu gối của Trần Ninh xuyên qua da và xương của Quỷ Thủ, thẳng vào lồng ng.ực hắn.
Sức mạnh vô song như vũ bão xé tan nội tạng Quỷ Thủ.
Quỷ Thủ cả người như bị điện giật, hắn thoái lui không chút do dự.
Mọi người tại hiện trường không khỏi tròn mắt.
Ngay cả Tô My Nương và Dương Tố Tố cũng khỏi vui vẻ ngạc nhiên.
Đường Thiên Quyền cau mày hỏi: “Quỷ Thủ, anh không sao chứ?”
Quỷ Thủ lắc đầu một cách khó khăn, cố gắng nói rằng mình ổn.
Sau đó, hắn khựng lại, “Qe…” một tiếng và nôn ra một miệng máu.
Lẫn trong đống máu đó là những mảnh vỡ của lá phổi!
Sau khi phun ra số máu trộn lẫn với mảnh nội tạng, sức sống trong mắt Quỷ Thủ nhanh chóng biến mắt.
Cuối cùng, hắn ta tư từ ngã xuống đất và chết tại chỗ.
Đường Thiên Quyền và những người khác vừa kinh sợ nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh sắc mặt bình tĩnh, khi nãy bước vào đã nghe Quỷ Thủ xúc phạm Tống Sính Đình, cho nên vừa ra tay, đã không cho hắn ta một cơ hội sống sót.