Tô Mị Nương khoanh tay trước ngực run rẩy ngồi xôm trong một con hẻm tối, cách đó không xa là một thùng rác bẩn thỉu, còn có rất nhiều chuột.
Bây giờ cô ấy rất mệt mỏi, đói và sợ hãi, ban ngày hôm nay cô ấy vẫn là bậc thầy trà đạo mà mọi người ngưỡng mộ, được sự yêu thích của mọi người ở Quan Vân Hiên tao nhã.
Nhưng đêm nay, cô giống như một con chó bị mắt nhà, một con chuột băng qua đường, bị đám người đó la hét đòi chém giết ở khắp mọi nơi.
Cô ấy trốn đông trốn tây cả nủa ngày, cả đời chưa từng phải chịu khổ như đêm nay.
Một tia chớp lóe lên trên bầu trời, sau đó là một tiếng sắm, và sau đó mưa đồ xuống rào rào.
Đúng lúc này, vài chiếc ô tô màu đen đột nhiên đi tới trong ngõ, Tô Mị Nương kinh ngạc bước tới: “Trần tiên sinh phải không?”
Cô ấy vừa dút lời thì hơn chục người đàn ông cao lớn từ trong chiếc xe màu đen bước xuống.
Người đứng đầu là Lý Tam Bào!
Khuôn mặt của Tô Mị Nương biến sắc khi cô nhìn thấy Lý Tam Bào.
Lý Tam Bào nhìn Tô Mị Nương đang mặc sườn xám ướt sũng nước mưa, quần áo bó sát vào người, hoàn toàn tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô ấy.
Hắn ta cười nói: “Tô tiểu thư, Lôi tổng của chúng tôi muốn gặp cô, cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, hay là chúng tôi trói cô đưa đi?”
Tô Mị Nương tái mặt: “Các người thật là vô pháp vô thiên, dám xông vào quán trà của tôi bắt người, còn đuổi theo tôi, các người có còn coi pháp luật ra gì không!”
Lý Tam Bào cười chế nhạo nói: “Pháp luật, ở phương Nam này Đường gia nói là được. Tập đoàn Tứ Hải của chúng tôi chính là vương pháp, ít nhất là đối với loại dân thường như cô.”
Lý Tam Bào nói xong liền xua tay: “Mang cô ta đi cho tôi!”
Những người đàn ông xung quanh đều nhìn Tô Mị Nương trong bộ quần áo ướt sũng, cười gian xảo: “Ha ha, mỹ nữ đừng Sợ, ngoan ngoãn đi cùng các anh đi.”
Một đám đàn ông hung hăng muốn động thủ với Tô Mị Nương.
Nhưng đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông: “Dừng tay!”
Lúc Lý Tam Bào và những người khác nghe thấy vậy, chúng nghỉ ngờ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một bóng dáng cao lớn với chiếc ô màu đen trên tay.
Tô Mị Nương kinh ngạc kêu lên: “Trần tiên sinh!”
Lý Tam Bào cũng nhận ra sự xuất hiện của Trần Ninh, anh ta cười lạnh nói: “Ha, thực sự là thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại vào. Các anh em hãy cùng tôi xông lên giết anh ta, báo công cho Lôi tổng và ông chủ Đường! “
“Giết!”
Lý Tam Bào và hàng chục thuộc hạ của anh ta lần lượt rút dao găm ra, lao về phía Trần Ninh như một bầy sói.
Trần Ninh vẫn mang nét mặt dửng dưng bước tới với chiếc ô đen trên tay phải.
Lý Tam Bào xông lên đầu tiên, cầm một con dao găm sắc nhọn đâm vào ngực Trần Ninh.
Tô Mị Nương run rẫy hét lên: “Trần tiên sinh, cần thận!”
Nhưng đúng lúc này, Trần Ninh đã tung một cú đá vào đầu gối Lý Tam Bào.
Rắ!
c Tiếng xương gãy khiến da đầu tê dại vang lên, xương đầu gối của Lý Tam Đảo trực tiếp bị Trần Ninh đá vỡ vụn thành từng mảnh, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất gào thét.
Trần Ninh cầm chiếc ô màu đen trên tay tiếp tục bước đi, ngang qua Lý Tam Bào đang quỳ trên mặt đất.
Vút!
Một người khác lại lao lên dùng dao găm đâm vào bụng Trần Ninh.
ï Trần Ninh vung tay lên, nắm lấy cỗ tay đối phương, rắc một tiếng bẻ gãy cỗ tay đối phương.
“AI” Qua đọc tại truyenone.vn khích lệ nhóm mình lên chương tốt nhé!
Cả hai che chung một chiếc ô vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ thì bảy tám chiếc xe địa hình chạy ầm ầm trên phố lao đến, hơn 30 tên sát thủ sát khí bừng bừng lao xuống, đây đều là những người đến tiếp ứng cho Lý Tam Bào khi nghe tin.
Trần Ninh vừa nói xong thì một chiếc Bentley khác cùng hàng chục chiếc xe tải ầm ầm lao đến.
Gần một trăm người đàn ông từ trên chiếc xe tải lao xông đến.
Cầm đầu là Đổng Thiên Bảo và Thạch Thanh.
Thạch Thanh cầm mã tấu mang theo gần trăm anh em, tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày thật sự coi Trung Hải là lãnh địa của tập đoàn Tứ Hải của mày sao? Dám ngông cuồng với chúng tao, còn dám động tới Trần tiên sinh. Các người chán sống rồi.”
Sau khi Thạch Thanh chửi xong bèn hét lên: “Động thủ, thủ tiêu chúng!”
Trong phút chốc, nhóm người của Thạch Thanh lao về phía đám người của tập đoàn Tứ Hải như bầy sói, hai bên chiến đấu…
Đồng Thiên Bảo lúc này cũng xuống xe Bentley, cúi đầu mở cửa cho Trần Ninh và Tô Mị Nương, cung kính nói: “Thiếu gia, mời lên xe!”
Sườn xám trên người Tô Mị Nương vừa rồi đã bị mưa làm ướt hết, Đồng Thiên Bảo lúc này đang cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy vẫn rất xáu hỗ mà trốn bên cạnh Trần Ninh.
Sau khi lên xe, Đồng Thiên Bảo đích thân lái xe, Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Đưa Tô tiểu thư về tư gia nghỉ trước!”
Sau khi Đồng Thiên Bảo hỏi rõ nơi ở của Tô Mị Nương tại khu vực biệt thự Giang Loan Hào Cảnh, anh ta lập tức lái xe đi.
Chiếc sedan Bentley vội vã lái đến biệt thự Giang Loan Hào Cảnh.
Tô Mị Nương ướt sũng, người đàn ông lái xe phía trước lại còn một đại hán râu hùm, cô ấy ngại ngùng muốn dựa vào người Trần Ninh.
Nhưng Trần Ninh thấy cô ấy run lên vì lạnh lại cởi áo vest trên người ra khoác lên người cô ấy trước rồi nhàn nhạt nói: “Nếu cô lạnh thì mặc vào trước đi!”
Tô Mị Nương hơi nản lòng, bình thường có vô số người đàn ông muốn quỳ dưới chiếc váy màu hạt lựu của cô ấy.
Mặc dù không xinh đẹp như Tống Sính Đình, nhưng cô ấy tuyệt đối cũng là một người quyến rũ vô cùng.
Đáng tiếc Trần Ninh từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ấy, ánh mắt từ đầu đến cuối cực kỳ trong sạch, hiển nhiên anh không có bắt kỳ ý nghĩ lung tung về cô ấy.
Điều này khiến cô ấy rất không phục, cũng rất tiếc hận.
Cô ấy cắn môi, nhẹ giọng nói: “Trần tiên sinh, có phải anh không thích tôi không?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Chúng ta chỉ là thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, rất khó nói chuyện có thích hay không. Hơn nữa tôi cũng đã có người trong lòng, cho nên sau này cô đừng hỏi tôi loại vấn đề này.”
Tô Mị Nương hơi hụt hãng khi nghe thấy vậy, lần đầu tiên cô ấy gặp một người đàn ông khiến mình rung động, nhưng đáng tiếc là anh ấy đã có vợ.
Chẳng bao lâu sau đã đến biệt thự của Tô Mị Nương.
Trần Ninh nói: “Cô về trước đi. Tôi đã dặn Thiên Bảo cử người đến bảo vệ cô. Cô đã được an toàn.”
Trần Ninh gật đầu và nói với Đồng Thiên Bảo: “Hãy đến câu lạc bộ suối nước nóng tính toán món nợ này với Lôi Thiên Chiếu.”
Đồng Thiên Bảo: “Vâng!”
Tô Mị Nương ôm chặt áo khoác của Trần Ninh, nhìn xe của Trần Ninh biến mất khỏi tầm mắt, tự lẫm bẩm một mình: “Có một số người giống như vằng trăng sáng trên bầu trời, chỉ có thể ngưỡng mộ chứ không thể có được.”