Sau khi kể xong, Âu Hân quay sang nhìn cô bạn của mình. Nét bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt Tố Mai. Âu Hân cũng tự biết thân phận của bản thân có phần rắc rối và không kém phần gây kinh hãi cho người biết đến nên trước vẻ mặt của Tố Mai, Âu Hân cũng phải vỗ nhẹ tay bạn.
Sau một lúc nói về vấn đề này thì Tố Mai cũng vào một vấn đề khác không kém phần gây đau đầu.
- Cuộc thi.... cậu định thế nào?
- Còn thế nào được nữa. Tham gia cũng không có gì chỉ là.... Hạ Doanh Doanh sẽ không dễ dàng im lặng.
- Cuộc thi hoa khôi của học viện lần trước, cậu bị Hạ Doanh Doanh sỉ nhục nhân phẩm. Lần này nếu cô ta mà làm quá gì nữa, mình không ngồi yên được.
- Không cần quá lo. Dù sao bây giờ mình cũng có cái danh Đại thiếu soái phu nhân của Vương gia. Hạ Doanh Doanh không phải là ngu tới mức cứ cắm đầu mà gây họa chứ.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì Tố Mai ra về vì trời cũng đã muộn rồi. Đúng lúc Âu Hân tiễn Tố Mai ra cổng thì gặp Lý Nhạc Lăng cũng đi ra.
Âu Hân đưa mắt nhìn từ đỉnh đầu xuống đến chân của Lý Nhạc Lăng. Không phải chứ, cô còn tưởng anh sẽ phải lết về không ngờ vẫn sáng chói mắt, không có vết thương nào.
Lý Nhạc Lăng thấy ánh mắt Âu Hân như vậy thì cực kỳ đắc ý, hất mặt lên nhìn lại Âu Hân.
Đến bản thân Lý Nhạc Lăng cũng không nghĩ là mình toàn mạng trở về. Anh phải nhờ đến một chút khổ nhục kế mới may mắn sống sót ra khỏi Tử Uyển này.
Lúc Vương Kì Hạo và Lý Nhạc Lăng vào trong thư phòng, Lý Nhạc Lăng cảm thấy da gà nổi hết lên vì nhiệt độ thư phòng quá lạnh lại còn bị gương mặt sát khí của Vương Kì Hạo tra tấn đến sắp ngã ra đất mà ngất xỉu. Mãi đến một lúc sau Lý Nhạc Lăng mới nhận đuợc hai chữ của Vương Kì Hạo.
- Lý do?!
- Cái... cái.... đó....
Lý Nhạc Lăng sợ hãi nói ấp úng mãi không thành câu thành chữ. Vương Kì Hạo lại rất bình tĩnh, mặt không biểu cảm quá cảm xúc mà chỉ im lặng đợi câu trả lời.
- Thôi vậy, tôi nói luôn. Tôi không tin tưởng Đồng Âu Hân ở bên cạnh cậu. Tôi muốn nhân việc .... Nếu may mắn cô ta chết thì chúng ta mất đi một mối đe dọa. Còn nếu sống, tôi muốn xem cô ta làm cách nào để sống.
- Tôi đơn giản làm vậy là chỉ vì tôi quan tâm lo lắng cho cậu thôi. Tôi.... tôi..... Tôi là sợ cậu sẽ bị lừa gạt giống Lạc Phàm mà thôi. Cậu đừng quên Lạc Phàm chết như thế nào. Dù sao Đồng Âu Hân vẫn không thể tin tưởng.
Lý Nhạc Lăng lấy dũng khí nói ra một tràng suy nghĩ trong lòng. Lý Nhạc Lăng cũng không để Vương Kì Hạo mở lời mà nói suốt.
- Mắt tôi kém đến vậy sao?
Vương Kì Hạo nhìn Lý Nhạc Lăng hỏi. Chuyện của Lạc Phàm năm đó.... vẫn là ám ảnh Lý Nhạc Lăng sao ? Vương Kì Hạo tự hỏi rồi nhìn Lý Nhạc Lăng chờ đợi câu trả lời.
- Mắt cậu không kém nhưng vẫn là phải phòng. Người ta có câu " phòng bệnh hơn chữa bệnh ", cậu chưa nghe qua à? Khương Ngọc Dao năm đó giống hệt Đồng Âu Hân bây giờ vậy, khả năng diễn xuất quá giỏi. Năm đó, Khương Ngọc Dao là lá bài mà ông ta bỏ ra đánh với chúng ta . Cô ta qua mắt tất cả chúng ta, lợi dụng tình cảm Lạc Phàm dành cho cô ta mà cuối cùng .... Lạc Phàm vì bảo vệ tôi và cậu mà chết. Đồng Âu Hân là Jenly Xeno con gái của Oro Xeno, cậu nghĩ xem không phải là Oro cố tình đưa Âu Hân đến gần để hại cậu đấy chứ. Tôi là không tin tưởng, lo lắng cho cậu nên mới làm vậy.
Vương Kì Hạo không trả lời mà chỉ làm một hành động là lôi trong ngăn kéo ra một tập tài liệu lém vào người Lý Nhạc Lăng.
Lý Nhạc Lăng ngoan ngoãn mở ra xem, khoảng độ 5 phút sau thì hạ tập tài liệu xuống.
- Tôi cứ nghĩ Oro và lão ta là đồng minh. Ai ngờ đâu là thù không đội trời chung. Vậy nên cậu mới kết hôn với Đồng Âu Hân để liên kết với cô ta diệt trừ ông ta đúng không. Cậu cũng đóng kịch giỏi thật đấy, Đồng Âu Hân đúng là không thể so sánh với cậu. Khả năng diễn của cậu, cậu không nói ra, tôi còn tưởng cậu yêu Đồng Âu Hân thật chứ. Làm tôi mất công lo lắng.
- Một phần.
Lý Nhạc Lăng khó hiểu nhìn Vương Kì Hạo. Một phần? Là một phần gì?
- Cậu còn nhớ cô gái mà tôi hay kể với cậu không?
++---
Sau khi giao phó việc đưa Tố Mai về nhà an toàn cho Lý Nhạc Lăng thì Âu Hân cũng đi lên phòng. Cả ngày hôm nay cô đã ngủ quá nhiều thành ra bây giờ không thể nhắm mắt nổi nữa. Ngược lại mắt cô cứ mở to ra nhìn về phía cánh cửa như đang chờ đợi một người.
Vương Kì Hạo sao mãi vẫn chưa về phòng? Vừa nghĩ vậy Âu Hân lập tức bật dậy. Cô vỗ vỗ má mình vài cái như để trấn tĩnh. Sao cô lại có lúc mong nhìn thấy Vương Kì Hạo đến vậy chứ?
Chẳng nhẽ như giang hồ hay nói, mong một người chính là đã rung động với người đó.
Cô rung động sao ? Rung động với Vương Kì Hạo? Tiếp theo sau rung động sẽ là thích. Thích rồi là đến yêu.
Yêu?!!
Yêu sao?!?
Âu Hân lắc đầu thật mạnh để suy nghĩ đó bay ra khỏi đầu. Rung động, thích, yêu, không bao giờ. Cô không thèm thuồng cái kiểu người như vậy.
Âu Hân suy nghĩ nhiều quá lại díp mắt lại, nhắm mắt ngủ. Cửa phòng lúc này mới mở ra nhưng chỉ đủ thời gian để người ngoài cửa xác định người bên trong đã ngủ thì lại khép nhẹ lại.