Tề Phi ngồi trên ghế, bình thản ăn bữa sáng của mình làm như cái gì cũng bình thường. Đợi đến khi Dịch Cẩn vừa bước ra khỏi cửa, đồ ăn trong miệng liền phun hết ra ngoài, đến miệng cũng không thèm lau, vội vội vàng vàng chạy vào phòng thay quần áo, lại vội vàng chạy xe ra xe phóng theo chiếc xe vừa ra khỏi nhà.
Chiếc xe đen đi phía trước dừng lại ở trước một nhà hàng Pháp, Tề Phi đeo kính râm, hạ hé kính xe xuống dán mắt lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang từ trên xe bước xuống đi vào nhà hàng.
Khả nghi! Rất khả nghi!
Tề Phi đưa tay xoa cằm lẩm bẩm, suy nghĩ.
Dạo gần đây Dịch Cẩn thường về nhà lúc muộn, còn từ chối không cho cậu đi cùng xe.
Đỉnh điểm của việc khiến cậu phải đi theo dõi như vậy chính là việc sáng nay lúc đang ăn sáng, Dịch Cẩn nhận được một cuộc gọi, không biết là của ai vì Dịch Cẩn chỉ "ừ" một tiếng rất nhẹ nhàng rồi đứng dậy khoác áo đi ra ngoài.
Theo như lịch hàng tuần, hôm nay hình như là ngày Dịch Cẩn phải dành thời gian cho cậu, nhưng không biết hôm qua vì sao lại nói lịch hôm nay đi chơi hủy. Sáng ra vừa nhận được điện thoại liền lập tức đi ngay. Còn là đi đến cái nơi cửa hàng Pháp treo đầy mấy bông hoa hồng lãng mạn sến súa.
Còn không thấy khả nghi thì Tề Phi đã không phải là Tề Phi.
Vuốt vuốt mái tóc đỏ rượu của mình, Tề Phi nhướng mày chỉnh lại kính râm bước vào trong. Nhìn khắp một lượt các bàn ở ngoài đều không thấy người đâu. Dịch Cẩn tiến đến chỗ lễ tân hói:
- Hello! Can you help me?
Tề Phi mang gen mẹ nhiều hơn lên nhìn cậu bây giờ giống như một người nước ngoài đến Trung Quốc du lịch. Mang gương mặt yêu nghiệt không bị mòn theo năm tháng, Tề Phi nhanh chóng nhận được sự ưu ái của lễ tân. Cô lễ tân nhẹ nhàng dùng tiếng Anh đáp lại.
- How can I help you? ( Không biết tôi có thể giúp gì được cho ngài?)
- I have a Chinese friend who just walked in here, a handsome man in black. (Tôi có một người bạn Trung Quốc, anh ấy vừa mới đi vào đây, chính là người đàn ông đẹp trai mặc áo đen).
Tề Phi lại tiếp tục nói:
- He asked me to eat but I forgot the table number, can you help me? (Anh ấy hẹn tôi đi ăn nhưng tôi lại quên mất số bàn, cô có thể giúp tôi được không? )
Cô lễ tân uyển chuyển cười nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Tề Phi nhanh chóng biết được số bàn, là bàn số 025 ở vị trí gian trong. Tề Phi đi đến gian trong, nơi có thể nhìn ra hồ nước xanh biếc ở sân giữa, chậc chậc, một nơi có phong cảnh đẹp. Tề Phi còn chưa kịp cảm thán vì vẻ đẹp của nó, đôi đồng tử màu đen xám đã sớm bắt được một hình ảnh khác, bắt được hình ảnh của người quen thuộc.
Tề Phi cúi mặc nhanh chóng ngồi vào một cái bàn bên trên có tấm biển ghi số 022. Vốn dĩ muốn ngồi ở ghế gần hơn để nghe xem người ta nói cái gì nhưng những bàn ở gần đều đã có người ngồi, còn là những cặp đôi trai gái nói nói cười cười.
Tề Phi hạ mắt kính xuống chóp mũi, đưa quyển menu lên ngang tầm mắt, ánh mắt phóng về cái bàn 025.
À ha, một trai một gái ngồi , còn đang ăn cùng nhau. Tề Phi chau mắt bóp chặt quyển menu trong lòng bàn tay. Người phục vụ đi đến thấy vậy liền nói:
- Quý khách, ngài cần dùng gì?
Tề Phi còn đang máu sôi sùng sục, hẩy tay người phục vụ ra nói:
- Cái gì cũng được.
- Quý khách, cái đó....
Tề Phi bị làm phiền nhíu mày liếc mắt nhìn người phục vụ. Người phục vụ toát mồ hôi hột vội nói.
- Phiền ngài có thể không làm hỏng quyển menu không?
Tề Phi vốn định nói: "Hỏng thì ông đây đền", nhưng lại sợ rắc rối nên thôi, chỉ trả lời qua loa.
- Biết rồi.
Người phục vụ vừa rời đi, quyển menu lại bị Tề Phi không dùng lực mà dùng sự tức giận bóp trong lòng bàn tay. Người phục vụ nhìn thấy ánh mắt Tề Phi nhìn chằm chằm về cái bàn phía trước, liền lắc đầu lẩm.
- Thôi kệ vậy, người ta đi bắt gian vợ ngoại tình, mình cũng không nên làm khó làm gì.
Ai kia đi bắt gian "vợ" hiện đã tức giận đến độ cắn rách cả quyển menu. Còn ghé sát đầu vào nhau nói chuyện nữa, không coi ông đây ra gì à? Tức chết rồi!
Tề Phi cúi thấp đầu xuống rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Mắt nhìn thấy người đàn ông của mình rút điện thoại ra nhìn, biểu hiện chần chừ như không muốn nghe máy, Tề Phi nghiến răng muốn bóp nát điện thoại trong tay.
- Alo!
Tề Phi liếm môi dặn mình phải bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Trường quân đội.
Nói dối! Nói dối!
Tề Phi không nói thêm chữ gì tắt điện thoại cái rụp, nghiến răng đem điện thoại trong tay bóp vỡ. Mảnh vỡ ghim vào tay cậu, bắt đầu chảy máu, Tề Phi hai mắt đỏ ngầu không thèm để ý.
Ở bên kia, cô gái ăn mặc thời trang, mái tóc buộc lên gọn gàng nhẹ nhành hỏi:
- Ngài có việc phải đi rồi sao?
Dịch Cẩn nhìn điện thoại đã tắt, trả lời tự nhiên.
- Bà xã tôi gọi hỏi tôi đang ở đâu.
Cô gái cười một tiếng rồi nói:
- Vợ chồng ngài thật hạnh phúc. Hôm nay đã phải phiền ngài đến đây sớm, còn phải ngồi đây ăn với tôi, thật ngại quá.
Dịch Cẩn bỏ điện thoại xuống, trả lời:
- Không sao. Cái kia cứ tiến hành như những gì chúng ta đã bàn. Cô có ý tưởng gì thì cứ thêm vào.
- Vợ ngài quả nhiên là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
- Vợ tôi là....
Dịch Cẩn chưa trả lời xong, một đôi giày trắng bóng loáng đánh bộp một cái lên bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh và đôi mắt trợn tròn của cô gái.
Tề Phi cười cười nghiến răng nhịn cô gái, sau đó quay sang nhìn Dịch Cẩn nói:
- Chào ông xã! Trường quân đội dạo này có nhiều cái mới nhỉ!
Cô gái hoảng sợ nói:
- Đây là....
Dịch Cẩn đan hai tay vào nhau đặt trên đôi chân vắt chéo, thản nhiên đáp lại:
- Vợ tôi, Tề Phi.
Cô gái ban đầu mặt nghệt ra sau đó nhanh chóng cười tươi nói:
- Vợ ngài cũng thật xinh đẹp!
- Tôi biết.
Dịch Cẩn chớp mắt làm điệu khiêm tốn trả lời. Người lúc này ngây ra chính là Tề Phi, cậu đang không hiểu cái thái độ hiện tại của hai người này là gì.
Tề Phi hạ chân xuống dí sát mặt nhìn vào cô gái, lập tức một cánh tay khác đưa đến kéo cổ áo cậu lôi lại. Tề Phi vững vàng ngồi lên đùi của Dịch Cẩn trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh. Dịch Cẩn mặt không đổi sắc thản nhiên ngồi giới thiệu.
- Phi Phi, người này là cô Jose Trần, người sẽ đảm nhiệm vai trò quản lí trong việc tổ chức hôn lễ cho chúng ta.
- Hỗn lễ gì?
Tề Phi ngây người không hiểu nhắc lại, đầu óc lúc này toàn là tiếng ong kêu.
Jose cười một tiếng đứng dậy, chuyên nghiệp nói.
- Vậy tôi xin phép đi trước, sáng nay đáp máy bay sớm còn chưa kịp nghỉ ngơi. Có gì thì tôi sẽ gọi báo cho ngài.
- Cô Trần đi thong thả.
Jose nhìn Tề Phi đang không hiểu gì ngồi trong lòng Tề Phi, thật lòng khen một câu.
- Vợ ngài thật dễ thương.
Dịch Cẩn cong môi cười đáp lại, cúi mặt xuống nhìn Tề Phi.
- Em theo dõi anh sao?
- Ai... thèm theo dõi anh. Tình cờ... tình cờ thôi.
- Chúng ta, ở bên nhau bao lâu rồi?
Tề Phi cúi đầu sờ sờ ngón tay thấp giọng trả lời.
- Tính từ lúc anh mười một tuổi, chúng ta đã ở bên nhau hai ba năm rồi, yêu... yêu nhau sáu năm rồi.
- Vậy sao?
Dịch Cẩn đặt đầu lên vai Tề Phi, nghiêm túc nói bên tai cậu.
- Phi Phi, chúng ta cưới nhau đi!
- Ừ!
Tề Phi mỉm cười một tiếng đáp lại.