Âu Hân cùng Tố Mai ngồi ở vườn nói chuyện trên trời dưới đất với nhau cả buổi, cười đến là vui vẻ, còn hai ông chồng ngồi bên cạnh thì chỉ bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe, còn có quan tâm đến vấn đề hai cô vợ đang nói hay không, hẳn nhiên cả gương mặt họ đều biểu thị từ không. Mãi đến giờ cơm trưa, Lý gia có khách, Vương phu nhân ở bên kia thì đang giơ nanh múa vuốt đòi con trai đưa con gái và cháu bà về, cho nên Âu Hân cùng Vương Kì Hạo đều xin phép về, không tiện ở lại dùng bữa.
Lúc ra đến xe, Lý lão gia còn có việc quên chưa nói với Vương Kì Hạo, Âu Hân nói anh cứ đi vào nói chuyện với ông, cô ngồi trên xe đợi. Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo đi vào trong, quay người mở cửa xe định đi lên, lại có người lên tiếng muốn bắt chuyện. Âu Hân quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng đồng ý. Hai người một trước một sau đi ra vườn. Người lái xe là Viên Tiểu Trạch, nhiệm vụ của cậu là gì thì không cần nói nữa, Âu Hân đi phía đông, cậu tuyệt đối không dám đi phía tây. Mắt tinh ý biết người kia muốn nói chuyện riêng, Âu Hân quay đầu nói Viên Tiểu Trạch đứng ở đây đợi mình. Viên Tiểu Trạch ánh mắt lưỡng lự không đồng ý, nhưng dưới ánh mắt cười tươi của Âu Hân, cậu đành phải đứng lại cạnh xe, nhưng mắt vẫn không dời bóng người Âu Hân. Đảm bảo rằng chỉ cần người kia làm gì cô, cậu vẫn sẽ tới kịp. Nghĩ tới đây Viên Tiểu Trạch lại muốn tát mặt mình.
Trên đời này còn có người bắt nạt được Thiếu phu nhân nhà cậu sao? Cô ấy không bắt nạt người ta thì thôi, người ta sao có thể động được đến một sợi tóc của cô ấy.
Âu Hân đi ra chiếc bàn đá vừa rồi ngồi nói chuyện với Tố Mai, bình tĩnh thong thả ngồi xuống, gương mặt không có gì là khó chịu, hay muốn bản thân mở miệng trước.
Người kia hậm hực giậm chân lên tiếng.
- Cô là Chu Linh hay Đồng Âu Hân?
Âu Hân chậm chạp phản ứng, rõ ràng là cô đang suy nghĩ lại xem cái tên Chu Linh này là từ đâu mà xuất hiện. Nghĩ mãi cuối cùng cũng nhớ ra, cô quả thật trước kia có dùng cái thân phận "Chu Linh" này xuất hiện trước mặt Thiết Uyển.
((((Ở chap 121 á mọi người))))
Âu Hân bình tĩnh hướng ánh mắt ngây thơ không hiểu gì đến trước mặt Thiết Uyển.
- Thiết tiểu thư, cô nói gì tôi không hiểu? Chu cái gì Linh cơ? Tôi là Đồng Âu Hân.
- Cô... Cô ta rõ ràng giống hệt cô.
Sau đó như để chắc chắn suy nghĩ trong đầu của mình là đúng Thiết Uyển di chuyển ánh mắt nhìn Âu Hân từ đầu đến chân.
- Cô ta có mái tóc màu đen...
Có điểm này là cô ta không giống cô. Thiết Uyển quả thật đã mang cái thắc mắc này đi hết bao nhiêu ngày qua, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội gặp.
Thiết Uyển là tiểu thư cao quý xếp đầu những tiểu thư ở Cổ Lạc Thành, tất nhiên vẫn sau vị tiểu thư của Vương gia Vương Sa Nhi. Nhưng nếu để so sánh người có thế lực mạnh có thể kết thông gia với Vương gia thì đúng là Thiết gia không xếp đầu thì cũng xếp thứ hai.
Vương Kì Hạo lớn lên đẹp trai lại tài giỏi, tuổi trẻ nhưng đã có thể nắm chắc trong tay cái ghế Thiếu soái. Anh là ông chồng quốc dân được vạn tiểu thư khuê các ở Cổ Lạc Thành chú ý cũng không có gì là lạ. Thiết Uyển đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Cô yêu thích tài năng của anh, thích vẻ ngoài đẹp trai lại cao ngạo lạnh lùng của anh, nhưng Thiết Uyển là vị tiểu thư ăn học đàng hoàng, dạy bảo tỉ mỉ từng chút, cô đương nhiên có bộ não lý trí hơn mấy con người kia nhiều.
Thiết Uyển lúc đầu quả thật nhìn Âu Hân không vừa mắt. Thử nghĩ mà xem, cô đường đường là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại không bằng một cô gái thôn quê làm con nuôi trong một gia tộc mới nổi lên ở trong giới thượng lưu. Điều này chính là chỉ thẳng vào mặt cô mà sỉ nhục. Vậy nên Thiết Uyển ngay lần đầu gặp Âu Hân đã thấy không thuận mắt.
Sau đó hầu như không hề tiếp xúc thêm lần nào nữa. Cho đến khi Thiết gia tổ chức tiệc ở khách sạn, Thiết Uyển gặp lại Đồng Âu Hân mặc đồng phục tình thú đi mời rượu, Thiết Uyển càng cảm thấy khinh ghét hơn. Nhưng người con gái đó lại nói cô không phải Đồng Âu Hân mà tên là Chu Uyển.
Dù mới gặp Âu Hân một lần trong bữa tiệc ra mắt con dâu ở Uyển Cát, nhưng Thiết Uyển không thể phủ nhận Âu Hân là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Người đẹp thì luôn được ghi nhớ, vậy nên dù Thiết Uyển là con gái, cô vẫn đặc biệt nhớ rõ gương mặt của Âu Hân. Cô gái kia Thiết Uyển khẳng định giống Âu Hân như đúc, chỉ khác mỗi màu tóc của hai người. Một người mái tóc hồng nhạt, gương mặt lúc nào cũng cười nhẹ nhàng, bộ dáng tao nhã xinh đẹp. Một người mái tóc màu đen, gương mặt có trang điểm, mặc đồ tình thú nhìn vô cùng quyến rũ, ánh mắt lại mập mờ mê luyến.
Vậy nên Thiết Uyển đã mang theo cái thắc mắc này suy nghĩ muốn rối tóc, quyết định đi nói với Vương phu nhân, chỉ muốn nhắc nhở bà cẩn thận.
Âu Hân nghe Thiết Uyển nói vậy, ngẩng đầu cười nhẹ, giọng thanh toát nhẹ nhàng.
- Thiết tiểu thư, cô nói như vậy... Đồng Âu Hân tôi cũng có thể nói được.
Sau đó Âu Hân "a" một tiếng, làm như nhớ ra việc gì đó rất quan trọng.
- Thiết tiểu thư, để tôi nói cho cô biết. Tuần trước tôi ra ngoài có gặp một cô gái ăn xin. Cả người mặc quần áo rách, còn không được sạch sẽ, tóc tai rối bù. Sau đó tôi tình cờ nhìn chính diện khuôn mặt cô ấy. Thiết tiểu thư, cô đoán xem là tôi nhìn thấy gì?
Thiết Uyển nhíu mày khó hiểu.
- Cô thấy cái gì?
- Chính là gương mặt cô gái đó giống hệt cô. Tôi nói thật, hai người giống nhau y như đúc ra từ một khuôn vậy. Chỉ khác là, cô gái đó thân phận không cao quý như Thiết tiểu thư, mặc đồ không có đẹp như Thiết tiểu thư.
Thiết Uyển biết mình vừa bị chơi lại, tức giận nắm chặt bàn tay, cố nói lại.
- Người đó rõ ràng là cô.
- Thiết tiểu thư, giống như câu chuyện tôi vừa kể, trên đời này có rất nhiều người có thể giống nhau.
Thiết Uyển bật cười, lúc này mới ngồi xuống ghế đối diện Âu Hân.
- Coi như người đó không phải là cô đi. Lâu lắm rồi, đây có thể xem như là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhau nhỉ.
Âu Hân cảm thán, Thiết Uyển quả nhiên là được giáo dục tốt, đầu óc rõ ràng cao hơn Trương Hạ Sảnh đến mấy bậc. Biết rằng nếu nói tiếp việc này thì bản thân cũng sẽ không nhận được câu trả lời vừa ý, quyết định đánh sang việc khác, còn mục đích ấy à. Âu Hân nhớ đến cuộc hôn nhân chính trị của tiểu thư Thiết, còn không phải là đang tìm người "bầu bạn" sao? Không sao, Đồng Âu Hân cô hiện tại cũng rất rảnh, có thể dành thời gian cho cô ấy "tâm sự".
- Lần đầu tiên gặp Thiết tiểu thư, tôi có ấn tượng rất tốt với cô, không ngờ đến hôm nay mới có dịp gặp lại.
- Nghe nói cô có thai.
Thiết Uyển nhướng mày ra điều tò mò hỏi. Âu Hân vui vẻ đáp lại.
- Một tháng rồi.
- Trông không giống.
Âu Hân nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, lại nhìn Thiết. cười.
- Mới một tháng.
Cô ngu ngốc, mới có thai một tháng, có thể to như cái trống được sao?