Thiếu Soái , Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 223: Nửa đêm trêu nhau.





Vì một câu nói của Vương Sa Nhi mà ai cũng cười vui vẻ. Sau đó mọi người mới đi đến bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Vương Thiên Nguyên đã đi đến Đức du học, thuận tiện ở bên đó chăm sóc Vương Hạo Anh. Vương Hạo Anh không phải con ruột của Vương phu nhân, điều này Âu Hân đã nghe Vương Kì Hạo kể rồi. Cô lúc này lại càng khâm phục bà, Vương Hạo Anh đã biến thành như vậy, bà vẫn không vứt bỏ, ngược lại vẫn quan tâm chăm sóc.

Ăn uống xong xuôi, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện còn Vương Kì Hạo đưa Âu Hân lên phòng nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay đi ra ngoài, tuy nói là đi dạo giãn gân cốt, rất thoải mái, nhưng cũng rất mệt.

Âu Hân tắm xong đi ra nằm lên giường mệt không muốn nhấc người dậy, mắt mở to nhìn trần nhà. Vương Kì Hạo đi tắm ra, cong môi cười nhìn Âu Hân, bước nhẹ lại giường ngồi xuống bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng đưa ra nắm bóp hai chân cho cô.

Âu Hân tuy mở mắt nhưng đầu óc lại mơ màng, hồn đang ở trên mây, bị hành động của Vương kỳ Hạo dọa cho giật mình, theo bản năng suýt chút nữa thì đã giơ chân đá Vương Kì Hạo. Âu Hân nhìn anh thở mở hơi dài, giọng trách mắng.

- Anh dọa em giật mình.

Vương Kì Hạo biết mình sai, nhẹ nhàng bóp chân cho cô.

- Anh xin lỗi. Là anh dọa em giật mình.

Âu Hân chu môi nhìn anh, quay mặt sang hướng khác để Vương Kì Hạo không nhìn thấy gương mắt tận hưởng của mình. Âu Hân đang tận hưởng tay nghề mát xa của Vương Đại thiếu soái. Cảm giác này đúng là thụ sủng nhược kinh, làm gì có ai được như cô.

Nghĩ đến đây Âu Hân lại muốn trêu chọc anh.

- Anh mát xa tốt như vậy, có phải là học được từ cô nào phải không? Tay nghề như này, hẳn là cô gái đó tay rất mịn, rất mềm, xoa bop cũng rất thoải mái.

Âu Hân chu môi trừng mắt nhìn anh nói, gương mặt có bao nhiêu giận dỗi liền có bấy nhiêu giận dỗi. Vương Kì Hạo đảo mắt nhìn một vòng, cúi đầu hôn chụt một cái lên cái môi đang chu lên của cô. Một nụ hôn nhẹ, chuồn chuồn lướt nước.

Âu Hân lườm anh một cái, lên giọng trách mắng.

- Không có tiền đồ.

- Cô gái đó quả thật tay rất mịn, rất mềm, xoa bóp thật sự là rất thoải mái.

Âu Hân trừng lớn mắt nhìn anh. Cái này là anh thừa nhận.... Cô chỉ nói trêu thôi, thế mà không ngờ.... Âu Hân mím môi, gương mặt tủi thân muốn khóc. Đấu với Vương Kì Hạo, quả nhiên Âu Hân chưa bao giờ thắng, Vương Kì Hạo tiếp tục bổ sung thêm.

- Nhưng qua rất nhiều năm, tay người con gái đó cũng không còn mềm mịn nữa, đã sắp nhăn nheo rồi, sức khỏe cũng không đủ để mỗi đêm ngủ muộn xoa bóp cho cha nữa.

Âu Hân ngay lập tức nhận ra bản thân vừa bị trêu. Nói như vậy còn không phải nói người con gái đó là mẹ chồng cô sao?

Âu Hân nói không được, tay với lấy cái gối, ném vào người Vương Kì Hạo.

- Hôm nay anh sang phòng khác ngủ đi.

Vương Kì Hạo chỉ trêu một chút, hoàn toàn không nghĩ đến Âu Hân sẽ giận rồi đuổi anh sang phòng khác ngủ, gương mặt lúc này đen một màu thúi hoắc. Không chịu thua, anh chính là có lợi thế, da mặt dày.

Vương Kì Hạo tiếp tục xoa bóp chân cho cô vợ nhỏ đang xù lông, giọng tỏ ra biết lỗi.

- Anh giúp em xoa bóp chân, ngày mai dậy sẽ không thấy mỏi.

Âu Hân rút chân lại.

- Em không mỏi, em chỉ muốn đi ngủ. Anh sang phòng khác ngủ đi. Nếu không....anh cứ ngủ ở đây, em sang phòng Sa Nhi ngủ. Con bé lúc tối có nói muốn được nói chuyện phụ nữ với em.

Âu Hân kiếm một cái lý do ngửi không thấy mùi thật, Vương Kì Hạo không vạch trần. Vì Vương Sa Nhi lúc tối có nói, ngày mai có một bài luận quan trọng, tối nay không muốn ai làm phiền mình.

- Em muốn anh sang phòng khác ngủ sao?

- Phải.

Hai người nhìn nhau nghiêm túc nói. Vương Kì Hạo gật nhẹ đầu.

- Hôm trước em nói mùi cơ thể anh rất thơm, anh còn định hôm nay tắm nhiều sữa tắm loại đó một chút, buổi tối sẽ ôm chặt vợ con mình trong lòng ngủ. Có thể bù đắp quãng thời gian bao năm qua bỏ lỡ.

Vương Kì Hạo mặt dày mà nói, sau đó cúi người cầm gối lên, từng bước chậm rãi chậm rãi đi đến cửa phòng.

Còn chưa ra đến cửa, đằng sau đã có tiếng gọi lại.

- Chân em mỏi. Anh định để em ngày mai thức dậy, sức khỏe không tốt sẽ ảnh hưởng đến con sao.

Vương Kì Hạo quay người lại.

- Vậy anh xoa bóp giúp em. Khi nào em thấy thoải mái rồi, anh sẽ sang phòng khác ngủ.

Vương Kì Hạo này là ý gì? Âu Hân gắt lên.

- Rắc rối như vậy làm gì, không phải anh nói tối nay muốn ôm ngủ sao?

- Không phải em nói tối nay muốn anh sang phòng khác ngủ sao?

Âu Hân tay đặt trên nệm thầm kín nắm lại, nhưng lại nghỉ tới mấy chữ bù đắp cho thời gian qua của Vương Kì Hạo, tức không nổi nữa. Vậy nên gương mặt ủy khuất liền xuất hiện, Âu Hân đưa tay xoa xoa bụng, nghiêng người nằm xuống giường, lấy chăn kéo đắp lên, nhỏ giọng nghẹn ngào.

- Con yêu, mẹ con ta ngủ thôi, đêm nay mẹ chỉ có con để ôm.

Diễn biến đúng là thay đổi đến chóng mặt. Vương Kì Hạo thông minh, hiểu cái gì là đủ, đi đến tắt đèn phòng, chỉnh lại đèn ngủ, rồi mở chăn nằm lên giường. Âu Hân nhắm mắt bày ra vẻ mặt, tôi cái gì cũng không biết.

Vương Kì Hạo đưa tay luồn qua eo Âu Hân, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng. Những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc Âu Hân, Vương Kì Hạo cúi đầu là có thể thuận lợi trao cho Âu Hân một nụ hôn nhẹ lên mái tóc.

- Anh mỗi tối đều sẽ ngủ với em, còn ôm em thật chặt. Mỗi sáng thức dậy người em nhìn thấy đầu tiên cũng sẽ là anh. Em thấy sao?

- Hôm qua anh mới nói với mẹ, ôm em chặt quá con sẽ bị ngạt thở.

Âu Hân ngẩng đầu nhìn anh nói, sau đó chủ động hôn nhẹ anh một cái. Vương Kì Hạo lại không nhịn được, giữ gáy cô hôn một nụ hôn sâu, một nụ hôn cuồng nhiệt, sau đó mới luyến tiếc rời ra.

Vương Kì Hạo lần này kiềm chế rất tốt, chưa bị Âu Hân trêu chọc nổi thú tính.

- Ngoan, mau ngủ đi.

Âu Hân mỉm cười nhìn anh. Dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt có hình hoa mẫu đơn màu hồng, Âu Hân nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, đầu vẫn luôn đặt trên bả vai Vương Kì Hạo, hai tay ôm lấy thắt lưng anh. Vương Kì Hạo giữ nguyên tư thế đó cả đêm, không muốn Âu Hân thức giấc nên không rút tay ra, cũng từ từ ôm vợ đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Âu Hân cứ nghĩ Vương Kì Hạo đã đi làm, lại không ngờ Vương Kì Hạo vẫn còn ở nhà.

- Anh không phải đi làm sao?

Vương Kì Hạo đang ở trong phòng tắm lấy thuốc đánh răng cho Âu Hân.

- Không đi làm. Anh đã xin nghỉ phép hai tháng.

Âu Hân ngạc nhiên, nhận lấy thuốc đánh răng, hỏi anh.

- Như vậy được sao?

Mỗi năm đều có một số ngày nghỉ nhất định, còn có ngày nghỉ khi hoàn thành tốt nhiệm vụ. Những năm trước số ngày nghỉ đó anh không dùng, bây giờ liệt kê lại, lãnh đạo bên trên buộc phải ký giấy cho nghỉ.

Âu Hân liền khen anh thông minh.

Sau đó hai người vui vẻ đi xuống dùng bữa sáng. Vương Đại soái quyền cao việc nhiều, căn bản thời gian ăn uống không có nhiều, vì hôm qua nghỉ một ngày, hôm nay nhiều việc, sáng sớm đã không có ở nhà.

Âu Hân không hiểu vì sao Vương phu nhân hôm nay luôn nhìn Vương Kì Hạo bằng ánh mắt không tốt. Không phải việc hôm qua đã giải quyết xong rồi sao? Chẳng lẽ Vương Kì Hạo mới sáng sớm trong lúc cô chưa dậy lại đã đi chọc giận mẹ mình rồi?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv