Âu Hân lúc này không biết, người tình trong mắt người yêu mình thì sẽ hóa Tây Thi. Cô chỉ chán ghét và cảm thấy kinh tởm một kẻ phản bội.
- Anh rõ ràng biết tôi chỉ coi anh như anh trai.
Joserp rõ ràng biết cô có một người anh trai nhưng đã mất mạng trong một vụ tai nạn, tuổi của Joserp cũng tương đương tuổi anh trai cô nên cô chỉ luôn coi anh là một người anh trai. Trước hay sau đều chỉ là tình cảm anh em vô cùng đơn thuần. Joserp biết rõ điều đó nhưng vẫn quay ra trách mắng cha cô, còn đâm sau lưng ông một nhát dao trí mạng như vậy.
Joserp nghe Âu Hân nói vậy lập tức bày ra vẻ mặt không hài lòng, giống như đang....hờn dỗi. Âu Hân tròn mắt. Anh bày ra vẻ mặt chán ghét đó cho ai xem?
- Em hiện tại không yêu anh là bởi vì em không ở cạnh anh nhiều. Bây giờ khác rồi, chúng ta sắp thành vợ chồng, mỗi sáng thức dậy người em nhìn thấy đầu tiên sẽ là anh, em chắc chắn sẽ rung động, ngày qua ngày em sẽ nhận ra, em chính là vô cùng yêu anh.
Gương mặt Âu Hân méo xệch đi, sau đó bật cười như kẻ ngốc.
Joserp, anh không những bị điên, anh còn là kẻ tự luyến.
Âu Hân nhếch môi nhìn Joserp, trong ánh mắt không phải ý cười mỉa mai hay khinh bỉ, mà là một chút buồn, một chút mất mát, nhìn rõ nhất vẻ mặt cô chính là vẻ thất vọng.
- Joserp, anh chắc là hiểu tính tôi. Tôi có thể lúc thì trẻ con ngây thơ thuần khiết, lúc sẽ mạnh mẽ lạnh lùng như đóa xương rồng. Anh biết tôi ghét nhất là lừa dối cùng phản bội. Anh nhìn lại xem, anh hiện tại phản bội cha tôi, phản bội lòng tin của tôi dành cho anh. Anh còn nghĩ rằng chỉ cần anh trói buộc tôi ở bên mình thì tôi sẽ rung động sao? Anh nghĩ tôi là con ngốc, hay là đầu óc không bình thường? Anh nghĩ hay như vậy, vậy sao anh không làm bố của ông trời đi?
Âu Hân nghiêm túc dùng giọng điệu lạnh lùng của mình mà nói. Trong lúc đó, mỗi một chữ Âu Hân nói ra đều khiến Joserp cau mày sầm mặt. Đợi khi Âu Hân nói xong, hắn hai tay nắm chặt hai bả vai cô, ép người cô lên thành ghế, gầm giọng.
- Không phải Vương Kì Hạo cũng dùng cách đó để có được tình cảm của em sao? Em lúc đầu vốn không muốn kết hôn với anh ta, còn náo loạn muốn bỏ trốn, anh ta lại một lời không nói luôn dùng hành động để trói buộc em. Sau đó lại dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ em. Tiểu Hân, thật ra anh ta không có tốt như em nghĩ đâu. Anh ta ra tay tàn độc với chính em trai ruột của mình chỉ để ngồi trên cái ghế Thiếu soái. Em nghĩ thử mà xem, một con người ngay đến cả máu mủ ruột thịt còn không tha, anh ta lại dễ dàng yêu con gái của tội phạm quốc tế sao?
Âu Hân trước những lời này của Joserp, vẻ mặt bình tĩnh ung dung lạ thường, một chút bất ngờ hay kinh hãi đều không có. Joserp nhìn vẻ mặt của Âu Hân, lại nghĩ rằng cô không tin, thả nhẹ tay đang bóp vai cô ra, nhẹ giọng như dỗ dành.
- Tiểu Hân, anh yêu em, em nhất định phải tin anh, anh sẽ không bao giờ nói dối em cái gì. Vương Kì Hạo đúng thật là đã...
- Joserp!
Âu Hân đột ngột lên tiếng ngắt lên Joserp, ánh mắt nghiêm túc mà bình tĩnh.
- Anh nói không bao giờ lừa dối tôi. Anh thật ra mới chính là kẻ đáng sợ nhất. Anh đã lừa dối tôi rồi, còn là phản bội tôi. Lúc trước tôi kính trọng, yêu quý anh bao nhiêu, bây giờ tôi kinh tởm và chán ghét anh bấy nhiêu. Anh muốn so sánh bản thân với anh ấy. Joserp, anh, không, xứng.
Âu Hân nhấn mạnh từng chữ cuối cùng, trên mặt là một nụ cười nhẹ nhàng, là sự thất vọng.
Joserp bàng hoàng trợn tròn mắt nhìn Âu Hân.
Âu Hân đưa tay lên đầu, tháo vương miện mà vừa rồi Joserp vừa đeo lên cho mình xuống. Đặt trên đùi, ngắm rất lâu, còn mỉm cười.
- Anh biết không, chiếc váy cô dâu này rất đẹp, vương miện này tôi cũng rất thích, mỗi một cô gái đều yêu thích những thứ như vậy, đây là bản năng của con người. Nhưng không phải ai cũng thích hợp mặc được nó, không phải cứ mặc nó rồi xuất hiện trước mặt một người đàn ông thì sẽ nên duyên vợ chồng. Con người anh ích kỷ như hiện tại, anh vốn dĩ không hiểu mỗi một món đồ này đều có ý nghĩa rất quan trọng trong một hôn lễ đối với cô dâu và chú rể. Chiếc váy trắng này rất đẹp, nhưng nó không hợp với tôi. Còn vương miện này nữa, tôi rất thích nhưng không có nghĩa là tôi cần. Trong một hôn lễ, cô dâu có thể không cần mặc váy trắng hay váy cô dâu, cũng không cần phải đeo vương miện, thứ quan trọng nhất chính là, chú rể mà cô dâu đó sẽ nắm tay cùng tuyên thệ lời thề chính là người đàn ông mà cô ấy yêu và tin tưởng nhất. Joserp, tôi không yêu anh. Những thứ này, không có ý nghĩa.
Joserp mù mịt đôi mắt buông thõng tay xuống. Gương mặt ẩn hiện lên sự kinh ngạc, có đau đớn, có tức giận, còn có cả sự xấu hổ. Nhưng sau cùng, vẫn là thái độ tức giận không chịu chấp nhận người con gái mình yêu nói yêu một người đàn ông khác mà không phải mình.
- Tiểu Hân, anh làm tất cả những thứ này là vì em, vì....
- Joserp, anh vẫn không chịu hiểu sao. Anh làm những thứ này không phải vì tôi, anh làm những thứ này đơn giản là vì sự ích kỷ của bản thân anh, vì anh tham lam không chịu chấp nhận thua kém người khác. Trên đời này có thứ này thì phải chấp nhận mất thứ khác, phải biết việc gì là đủ để dừng tay, đừng quá tham lam yêu cầu bản thân phải có tất cả.
Joserp kích động ôm chầm lấy Âu Hân, siết chặt vòng tay của mình lại ôm cô ở trong lòng, giọng khàn khàn kích động.
- Âu Hân, em chỉ cần tha thứ cho anh, anh có thể không cần gì nữa, anh chỉ cần em thôi. Anh không muốn gì hết, chỉ muốn em yêu anh, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.
Con người màu xanh hằn lên những tia máu đỏ ngầu, còn long lanh như nước sắp trào giâng. Nói những lời kích động, nhẹ nhàng lại yêu thương.
Nhưng Âu Hân chỉ thấy nực cười, một chút cảm động cũng không có. Hai tay cô đặt trên đùi, bấu chặt vào tà váy.
- Cho dù bây giờ anh có vất đi tất cả, Đồng Âu Hân tôi tuyệt đối cũng sẽ không yêu anh. Tôi không chấp nhận một tình yêu được mang ra trao đổi như vậy, càng không chấp nhận người đàn ông mình yêu lừa dối mình.
Âu Hân vừa dứt lời, một tiếng động lớn vang lên ở đuôi trực thăng, nghe như tiếng súng.
Âu Hân đẩy mạnh Joserp đang không phòng bị ra, nhanh chóng lấy được khẩu Glock 17 của bản thân ở trong người Joserp. Thân hình nhỏ bé nhưng đứng thẳng tắp hiên ngang, tay trái đỡ súng, tay phải cầm súng, ánh mắt lạnh lùng lại vô cảm.
Joserp sau vài giây định hình lại, ngẩng mặt đã thấy nòng súng lạnh lẽo đặt giữa mi tâm mình, còn người con gái mình yêu lại đang cầm súng chĩa vào mình.
- Tiểu Hân...
- Đừng gọi tên tôi.
Joserp cười một tiếng, ngồi thẳng trên sàn trực thăng nhìn Âu Hân. Vài tên thuộc hạ của Joserp ở trên trực thăng cũng đã rút súng chĩa vào Âu Hân. Joserp nhàn nhạt lên tiếng.
- Tiểu Hân, nếu bây giờ em bắn chết anh, em khẳng định cũng không sống được. Khẩu súng em đang cầm chỉ còn lại duy nhất một viên đạn, thuộc hạ của anh có mặt trên trực thăng đều là những người được xếp top 10 trong bảng Phong Vân. Em muốn cùng anh đi đến suối vàng, còn vất bỏ Vương Kì Hạo cô đơn một mình ở lại sao?
Ánh mắt Âu Hân liền dao động. Joserp nhân lúc này đá mạnh chân về tay cầm súng của Âu Hân. Âu Hân vội lùi lại né tránh, không nghĩ đến bản thân sẽ đập vào cửa trực thăng, cửa không khóa chặt, cơ thể Âu Hân liền cứ như vậy ngả ra ngoài.