Âu Hân đảo mắt qua lại giữa hai người, người nào cũng công khóe miệng cười, hai tay lại còn nắm chặt nhau không dứt. Âu Hân nhướng mày nghĩ đến một viễn cảnh khác, chính mình sau đó lại giật mình vì suy nghĩ đó.
Hai người này trước kia thấy rất ít khi qua lại, nhưng dạo gần đây lại đột nhiên thân thiết như vậy. Không phải là có tình ý gì rồi chứ? Nhìn xem nhìn xem, nắm tay nhau cũng chặt không muốn buông, ánh mắt còn có chút "âu yếm". Âu Hân rùng mình, vội đi đến giữa hai người, cười cười đem hai bàn tay to lớn đang nắm chặt nhau gỡ ra. Nhìn Dịch Cẩn cười đến thẳng một đường, quay lại nhìn Vương Kì Hạo bằng ánh mắt lưỡi dao.
Vương Kì Hạo không hiểu nguyên do vì sao, mặt thờ ơ nhìn ra chỗ khác. Dịch Cẩn cũng không có biểu hiện gì quá phức tạp, đem tay bỏ dọc theo ống quần, đối diện với Âu Hân giọng nhẹ nhàng.
- Đồng tiểu thư không biết đã khỏe chưa?
Âu Hân nhìn anh, chớp mắt lại chớp mắt, nghĩ lại suy nghĩ vừa rồi của mình trong đầu, ngây ngốc trả lời lại, giọng nói rõ ràng đã lạnh đi một chút, còn vô cùng khách sáo.
- Vẫn khỏe. Cảm ơn Dịch tiên sinh đã quan tâm.
Vẻ mặt của Dịch Cẩn rõ ràng tối hẳn đi. Người vui nhất khi thấy biểu hiện này của anh chính là Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo rõ ràng cười đến lộ cả hàm răng trắng, ánh mắt nhìn Âu Hân còn dịu êm, mập mờ hơn rất nhiều, còn chuyển ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Dịch Cẩn.
Dịch Cẩn đè nén tâm trạng một chút, ngồi xuống ghế sô pha, hướng về phía giường chậm rãi mở miệng.
- Nhóm người hôm trước tấn công hai người có hai nhóm, một là người của bang Mafia KOW, nhóm còn lại là lính đánh thuê ở Trung Đông. Nhóm đánh thuê Trung Đông có vẻ do tiểu thư nhà họ Trương thuê, nhưng người như cô ta trong tình cảnh hiện tại lúc bấy giờ, có thể thấy, KOW cũng chính là người đứng sau dàn trận cho cô ta.
- Chúng ta chưa từng tiếp xúc với ai của bang nhóm này?
Âu Hân suy nghĩ hướng mắt nhìn Vương Kì Hạo.
- Thủ lĩnh của bang nhóm này có vẻ như không ưa chúng ta.
Vương Kì Hạo mỉm cười nhìn Âu Hân, thuận miệng trả lời. Dịch Cẩn nhìn Vương Kì Hạo bằng ánh mắt có chút khinh bỉ.
- Đại thiếu soái, người là nhằm vào cậu.
Một người ngoài có thể nhìn ra, người trong cuộc còn có thể không biết sao? Âu Hân nghiêm túc nhớ lại tình cảnh lúc đó, số người tấn công cô không thật sự ra tay, hơn nữa chỉ bằng một phần của số người tập trung tấn công Vương Kì Hạo. Âu Hân nhướng mày trừng mắt nhìn Vương Kì Hạo.
- Anh quả nhiên không biết hưởng thụ cuộc sống bình yên, kẻ thù tìm đến anh cứ nườm nượp.
Vương Kì Hạo nhăn mặt cười một tiếng, nhưng thật sự có thể nhìn ra, anh không có cười. Anh công nhận bản thân có nhiều kẻ nhìn không vừa mắt, nhưng cũng không ngờ số kẻ thù lại trải rộng như vậy, có thể ở một đất nước anh không lui tới bao giờ cũng có. KOW mới ra đời, tập hợp nhiều thành phần khủng bố nhỏ và các bang nhóm nhỏ, lực lượng hiện tại so ra có thể ngang với một bang Mafia lâu đời, thủ lĩnh lại là người rất thần bí, chưa từng lộ diện. Hiện tại người đó là nam hay nữ, già hay trẻ, đối với những người bọn họ mà nói, chính là con số không tròn trĩnh.
Không loại trừ khả năng là nữ được, nghĩ đến cái này, Âu Hân lại trừng trừng mắt nhìn Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo vuốt nhẹ bàn tay Âu Hân, bị cô không hài lòng gạt ra. Lúc này anh mới bất đắc dĩ phải hỏi.
- Sao vậy?
- Ông xã, anh nói thử xem. Thủ lĩnh KOW có khi nào là một bóng hồng nhỏ trước kia của anh không. Vì bị anh không chút lưu tình đẩy đi, không cam lòng, bây giờ quay lại trả thù anh. Hửm?!
Âu Hân thích thú híp mắt hỏi. Gương mặt Vương Kì Hạo sa sầm, cao giọng.
- Vậy em nói thử xem. Bóng hồng của anh sao không tìm đến em, không phải em mới là nguyên nhân khiến anh vứt bỏ cô ta sao? Bởi vì anh yêu em, đối với cô ta chỉ là chơi đùa, nên cô ta có trả thù nhất định cũng sẽ tìm đến em trước.
- Nói vậy là anh có một bông hồng dùng để chơi đùa? Nếu tương lại có người thật sự tìm đến em ra tay, bất kể nam hay nữ, em đều sẽ quy rằng, đó là bóng hồng trước kia của anh.
Vương Kì Hạo bất ngờ kéo giật tay Âu Hân, vì cô đang đứng, ngã chúi mặt xuống ngực anh, chỉ một giây sau đã thấy môi mình bị người ta giày vò.
Nghĩ đến trong phòng còn có người đang ngồi trước mặt nhìn bọn họ, Âu Hân lại càng đỏ mặt, da mặt cô rất mỏng, không có dày như của ai kia, hơi dùng sức đẩy ra. Nhưng gần thoát ra được rồi, trong đầu Âu Hân liền lưới qua hình ảnh vừa rồi, hai người đàn ông nắm chặt tay nhau, còn trao nhau ánh mắt thâm tình. Âu Hân lại chủ động cúi xuống tiếp tục hôn anh.
Vương Kì Hạo đương nhiên rất vui, vừa hưởng thụ đậu hũ của vợ, vừa liếc mắt nhìn Dịch Cẩn đã đen mặt ngồi trên ghế. Dịch Cẩn luôn nhìn chăm chăm vừa hướng giường bệnh cho nên ngay lập tức nắm bắt được ánh mắt khiêu khích của Vương Kì Hạo. Bàn tay đặt trên đùi dưới gầm bàn theo bản năng nắm chặt lại, tuy nhiên trên mặt lại không tỏ ra tí bất mãn hay khó chịu nào.
Ánh mắt Vương Kì Hạo nhìn Dịch Cẩn đầy khiêu khích, nhưng với cái nhìn gần của Âu Hân, ánh mắt lại có chút e ngại cùng hoảng hốt giống như đang lo sợ việc gì đó. Vì vậy cho nên, tâm tình Âu Hân như bị hoảng sợ mạnh, mọi hành động đều cứng đờ lại.
Chồng bạn đang hôn bạn, nhưng lại trao đổi ánh mắt e sợ nhìn người đàn ông khác, vậy có nghĩa là gì?
Nghĩa của nó là gì thật không còn quan trọng với Âu Hân lúc này, cô hiện tại chỉ có cảm giác, thế giới quan trước mặt đang dần sụp đổ, ông chồng vừa THẲNG vừa thâm tình trong lòng cô cũng dần vỡ vụn.
Vương Kì Hạo không nhận được "tín hiệu" gì từ vợ, lúc này chuyển ánh mắt nhìn cô, thấy cô hai mắt hốt hoảng cùng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm. Lúc này lo lắng đẩy đầu cô ra, muốn hỏi xem cô bị làm sao. Nhưng hành động này trong mắt Âu Hân lúc này giống như đang chột dạ, nhưng không phải chột dạ với cô, mà là chột dạ với người đàn ông đang ngồi phía đối diện.
Âu Hân nắm chặt hai tay, ngoảnh đầu nhìn Dịch Cẩn, thấy anh cũng đang nhìn về hướng này, gương mặt và ánh mắt d đều như một, không có cảm xúc gì, chỉ thực sự giống như đang nhìn thôi.
- Hân Hân?
Nghe thấy tiếng gọi, Âu Hân điều chỉnh lại tâm trạng một chút, ngồi thẳng lưng xuống ghế, nhìn Vương Kì Hạo cắn răng nở nụ cười.
- Em sao vậy?
Đối với nụ cười này của Âu Hân, Vương Kì Hạo mới càng hốt hoảng.
Âu Hân lại dùng giọng điệu vô cùng khách sáo mà trả lời.
- Không sao.
Sau đó quay đầu đi nhìn sang hướng khác. Dịch Cẩn lúc này mới thật sự là sung sướng đi, cúi đầu phủi phủi vạt áo không dính tí bụi nào, ngẩng đầu lên là cánh môi cong đầy ý cười hạnh phúc.