Cô thấy người đến là cô ta thì nhướng mày, ánh mắt nhìn lướt qua Lục Sính.
Diêu Thanh Liên này là cái loại nữ nhân trà xanh điển hình, ai mà gặp cô ta cũng đều sẽ thích, nói chuyện thì lúc nào cũng ôn nhu, nũng nịu.
"Ca, đã lâu không thấy, anh hình như gầy đi rồi, nhưng vẫn rất soái nha!"
"Tẩu tử, em cũng rất nhớ chị đó!"
Cô cảm thấy đây chắc là bản chất của cô ta đã như vậy rồi, chứ đâu có giống như cô, toàn bộ yếu đuối, dịu dàng gì đó đều là giả bộ mà ra.
"Chị cũng rất nhớ em nha, ba năm không gặp rồi, Thanh Liên muội muội trổ mã ngày càng thêm xinh đẹp a."
Diêu Thanh Liên thẹn thùng mà nói:
"Tẩu tử chị cứ như thế hoài, chỉ biết trêu ghẹo người ta thôi. Ca à, người ta không biết đâu, tẩu tử khi dễ em kìa, anh phải làm chủ thay em a!......."
Lục Sính ừ một tiếng, Diêu Thanh Liên liền cười khanh khách:
"Tẩu tử, em mang đến cho chị không ít thứ tốt đấy, chỉ mang cho mình chị thôi, không có phần của ca ca đâu..."
Cô ấy thân thiết mà nắm lấy cánh tay cô lắc lư qua lại, cũng mặc kệ là cô có nguyện ý hay không liền lôi kéo đi. Không đến vài bước Diêu Thanh Liên lại quay đầu lại nói:
"Ca, một lát chúng ta ôn lại chuyện chút nha, người ta có rất nhiều chuyện muốn nói với anh đó, còn có ba em có một chút lời muốn em chuyển đến anh a."
Lục Sính gật gật đầu, nhìn hai người rời đi.
Diêu Thanh Liên dẫn cô đi xem những lễ vật mà mình mang tới, cô cười thực vui vẻ rồi nhận lấy, nhưng lúc cô ta vừa rời đi, cô liền đem những thứ đó thưởng hết cho bọn hạ nhân.
Trước kia lúc Diêu Thanh Liên quấn lấy Lục Sính, cô thấy thế thì rất vui mừng, nhưng cũng không biết từ khi nào bắt đầu, mà thấy Lục Sính cùng những cái nữ nhân khác có gì đó ái muội, trong lòng cô liền không thoải mái. Cô cũng không rõ đây là có chuyện gì xảy ra với mình nữa.
Lại nói bên kia Lục Sính cũng đang nói chuyện cùng Diêu Thanh Liên.
"Cữu cữu thân thể có tốt không?"
Diêu Thanh Liên cười khẽ đáp:
"Thân thể ba em tốt lắm, chính là ông ấy rất nhớ thương biểu ca đó, biết được anh đang thiếu tiền, liền cố ý để em đến đây một chuyến......"
Cô ta vừa nói vừa đưa cái biên lai ra trước mặt , hắn liền cầm lấy mà lật lật xem:
"Ngươi lúc nào trở về thì thay ta cảm ơn cữu cữu nha."
"Ca, anh có nhớ đến người ta chút nào không?"
Hắn nghĩ thầm trong lòng: ta nhớ thương ngươi làm cái gì chứ, đến nổi bộ dáng của ngươi ra sao ta còn chẳng thèm để ý. Nhưng ngoài miệng lại nói:
"Ngươi đã bao lớn rồi? Còn làm nũng như thế, cữu cữu kêu ngươi nói với ta cái gì?"
"Ba của em nói, kế tiếp vẫn sẽ tiếp tục chu cấp ủng hộ tiền cho quân đội của anh. Ba em còn nói là anh cũng nên cùng ba mình châm chước mà làm hòa với nhau đi, dù sao hai người cũng là phụ tử của nhau, đừng nên bởi vì một cái nữ nhân mà nháo đến trở mặt thành thù như thế!!!...."
Diêu Thanh Liên khi nói lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn thần sắc trên mặt hắn. Hắn nghe thế thì nhấp miệng cười khẽ:
"Ta sẽ châm chước cho ông ấy, thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi!"
Diêu Thanh Liên không có đi ra mà nói:
"Ca, anh có phải thực chán ghét em hay không?"
"Sao ngươi lại nói như thế?"
"Thì cứ nhìn anh đi, vừa nói xong chính sự liền đuổi em đi, chẳng lẽ anh không nghĩ muốn cùng em ôn chuyện với nhau sao? Đã mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau, người ta đây nhớ anh muốn chết a!"
Lục Sính có chút vô ngữ mà nói:
"Ta bận cả một ngày trời, giờ có chút mệt mỏi, ngươi lại không phải ngày mai liền đi, có chuyện gì thì cứ để hôm nào rồi nói đi."
Ném xuống những lời này hắn liền đi nhanh ra ngoài, bỏ lại Diêu Thanh Liên trong phòng với vẻ mặt mất mát.
Diêu gia trước kia cũng ở Trì Châu, nên Diêu Thanh Liên liền cả ngày mà quấn lấy hắn, làm hắn bị dọa cho phát sợ, nên mỗi lần thấy cô ta, hắn đều hận không thể trốn đi thật xa.
Hắn cảm thấy cô ta và Tô Tịch Nhan là tính tình hoàn toàn tưởng phản nhau. Tô Tịch Nhan là người rất độc lập, cô ấy sẽ không bao giờ bám người như thế, nếu hắn mà không đến quấn lấy cô, thì đừng có mà hy vọng cô sẽ đến tìm hắn.
Đôi lúc hắn cũng cảm thấy mình đúng là rất "tiện", người tự mình đưa tới cửa thì lại không cần, cố tình lại thích cái người luôn làm trái ý của mình.
*tiện: jiàn:hèn mọn, thấp hèn.
**************************************************888************88
Cô thấy Lục Sính nhanh như vậy đã về phòng, tròng mắt liền quay tròn mà loạn chuyển.
"Thanh Liên như thế nào mà bỏ được, chịu thả anh về nhanh thế?"
Lục Sính trừng cô nói:
"Em bớt vui sướng khi thấy anh gặp họa đi, lần này em phụ trách chuyện đem cô ta đuổi ra khỏi phủ đi."
Cô không muốn nên nói:
"Tại sao em phải làm vậy chứ? Cô ta dù sao cũng là biểu muội của anh mà, từ nhỏ còn ái mộ anh như thế, em còn nhớ rõ chuyện cô ta tự mình cởi sạch rồi bò lên giường của anh nha!"
Diêu Thanh Liên lúc đó làm bộ uống say, rồi chết sống không biết xấu hổ mà bò lên giường Lục Sính. Ai dè ngày đó đúng lúc Lục Sính không có ở nhà, nên âm mưu của cô ta liền chết non ở trong trứng nước, lúc đó mọi người cũng có đến hỏi nhưng cô ta nói dối là do mình uống nhiều nên đi nhầm phòng mà thôi.
Lục Sính nghiến răng ken két mà nói:
"Em đừng có nhắc đến mấy chuyện cũ rích đó chứ, chuyện không biết là xa lắc, xa lơ từ thời nào rồi, có nhất thiết là phải đem ra để nhắc lại không ?"
Đích xác là chuyện này chẳng quan trọng gì cả, chỉ là đầu óc cô không biết là động kinh hay gì mà tự nhiên đem mấy lời đó nói ra khỏi miệng.