Cô lại nói thêm:
"Lần trước nếu không phải do ta kiên trì muốn đi Bắc Quận, sợ là Lục Sính sớm đã chết trận rồi, cho nên lần này ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không gây thêm phiền toái gì đâu!"
Lục Đình bị cô thuyết phục, liền xoay người đi phân phó cho Tiểu Đào chuẩn bị chút đồ ăn. Còn cô thì đem Nha Nha giao cho Dung tỷ, dặn dò chị ấy chăm sóc con bé cho cẩn thận rồi quay về phòng chuẩn bị một ít đồ mà lên đường. Đi hơn hai giờ đồng hồ thì đến được phía ngoài thành của Hoài Châu.
"Bọn họ mấy giờ thì động thủ?"
"Rạng sáng 1 giờ ạ."
Cô cùng Lục Đình đem xe dừng lại ở một nơi khá bí ẩn, hai người ghé vào đồi núi mà quan sát cửa thành.
"Chúng ta là từ cái cửa này tiến công vào sao?"
"Cả hai cửa trước và sau sẽ đồng thời tiến công ạ."
"Lục Đình, trên xe còn bao nhiêu xăng?"
Lục Đình không biết cô hỏi thế để làm gì, nhưng vẫn thành thật mà trả lời. Hắn nói còn khoảng chừng tám thùng, đây là Lục Sính lưu lại cho các cô dùng khi chạy trốn.
"Ngươi nói thử xem, nếu chúng ta dùng hỏa công thì sẽ như thế nào?"
"Hỏa công? Nhưng xe tăng của chúng ta không có đầu thạch khí, như thế nào mà tấn công được? Chờ khi người của chúng ta bò lên trên tường thành, hết thảy đều đã chậm rồi, tốc độ của viên đạn vẫn là nhanh hơn so với hỏa công a...."
Cô trầm mặc mà nhìn chằm chằm tường thành. Lục Đình thì chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Qua một hồi lâu cô mới nói:
"Đích xác chuyện này là như ngươi vừa nói, nhưng nếu chúng ta dùng hỏa công tấn công vào quân doanh của họ thì sao?" Nhân lúc bọn họ ngủ say mà tấn công bằng một đợt hỏa công, cô cảm thấy cách này sẽ có chút hiệu quả.
Lục Đình lắc đầu nói:
"Kia sẽ dùng đến rất nhiều xăng? Nhưng xăng của chúng ta là dùng để chạy trốn."
Cô lại nói:
"Nếu như bắt được Hoài Châu vào tay, chúng ta đâu cần phải chạy trốn làm gì nữa, còn nếu là lấy không được, chúng ta bất quá cứ việc trốn đông trốn tây mà sinh hoạt thôi."
Đạo lý này đương nhiên Lục Đình hiểu, nhưng vấn đề ở chỗ là hắn không thể làm chủ được việc này a!
"Ta muốn đi gặp Lục Sính, hắn đang ở đâu?"
Lục Đình lắc đầu: "Phu nhân, lúc đi ngài không phải nói như vậy mà."
Nếu cô không nói như vậy, Lục Đình sẽ chịu mang cô tới đây sao? Đây đều là chuyện nằm trong kịch bản của cô nha.
"Trước khác nay khác, ngươi mau dẫn ta đi tìm Lục Sính đi, ta tự mình nói rõ với hắn."
Lục Đình vẫn là lắc đầu không đồng ý:
"Không được, ngài như vậy sẽ quấy rầy đến kế hoạch tác chiến a."
Cô không phải muốn tới đây để gây thêm phiền phức mà là đã trải qua một phen tính toán, cảm thấy cách này khả thi mới dám đưa ra cho Lục Sính nha.
"Ngươi không mang ta đi, hiện tại ta liền hô to cho mọi người biết là các ngươi chuẩn bị muốn công thành, cùng lắm thì cứ cá chết lưới rách thôi."
Lục Đình tin là cô có khả năng làm ra được việc này nên đành thỏa hiệp, nói:
"Phu nhân, hiện giờ thiếu soái hẳn là đang ở trong thành rồi, ngài đi cũng không thể gặp được người."
"Hắn muốn nội ứng ngoại hợp sao?"
Lục Đình gật gật đầu.
Cô ngẫm ngẫm rồi nói:
"Mang ta đi gặp Lý phó quan đi."
***********************************************
Một khắc kia khi Lý phó quan thấy người tới là cô, thì cả kinh đến cằm thiếu chút nữa là rơi xuống đất luôn rồi.
Lý phó quan trừng mắt nhìn Lục Đình rồi nói:
"Ngươi cứ chờ bị thu thập đi nha!"
Lục Đình trong lòng cảm thấy mình thực ủy khuất ???? ???? ????, nhưng cũng không dám nói gì mà yên lặng cúi đầu.
Cô vừa gặp được hắn thì nói thẳng nguyên nhân vì sao mình tới đây, cùng nói ra kiến nghị của mình. Lý phó quan nghe xong nhíu mày nói:
"Phu nhân, cái biện pháp này của ngài tuy hợp lí, nhưng vấn đề là chúng ta không có cung tiễn a."
Cô nghe thế thì liền nói:
"Ai nói một hai là phải dùng cung tiễn chứ? Chúng ta có thể làm ná mà!"
Thấy Lý phó quan cau mày suy tư, cô cũng không đi quấy rầy hắn.
"Phu nhân, ngài ở chỗ này nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cùng những phó quan khác thương thảo lại một chút đã."
Cô ừ một tiếng, Lý phó quan liền đi ra ngoài triệu tập mấy cái phó quan nữa để triển khai hợp gấp. Bọn họ giờ đã không có đường lui nữa rồi, nếu là thất bại, thì lúc chạy trốn chỉ có thể trông cậy vào hai cái đùi.(đại khái là vì không có xăng để chạy trốn nha!)
Trải qua một phen thảo luận thì đại đa số mọi người đều không tán đồng cái kế hoạch này. Cô nghĩ nghĩ rồi giải thích cho họ hiểu:
"Có lẽ cách này của chúng ta có thể đem bọn họ vây ở quân doanh thêm vài giờ đó!"
Binh lính trong thành Hoài Châu không có nhiều, đại bộ phận quân lực đều ở quân doanh bên ngoài thành trì cả. Chỉ cần bọn cô đem họ vây khốn trong vài giờ, chờ Hoài Châu bắt được đến tay, thì sự tình còn lại đều rất dễ giải quyết.
Thấy Lý phó quan hơi do dự, cô liền sốt ruột mà nói:
"Chẳng lẽ ta sẽ hố các ngươi sao?"
Họ không phải sợ bị hố mà chỉ là lo lắng không còn đường lui nữa mà thôi!