Lục Sính kéo dài thanh âm mà hỏi:
" Đó là chủ ý của em à? Em là làm như thế nào vậy?"
Cô sợ cái tên này sẽ thù dai mà ngày sau làm khó dễ hai ca ca, nên đem mọi chuyện mình đã lên kế hoạch như thế nào mà một năm một mười nói ra rõ ràng.
Cái chuyện này nếu ngày hôm nay không nói rõ ràng thì không chừng ngày nào đó Lục Sính nổi cơn điên lại không nói lí lẽ mà tìm họ gây phiền toái a.
"Thật không ngờ tới nha, em thế nhưng lại có đầu óc như vậy!"
Cô cười cười, thoạt nhìn có chút chột dạ. Lục Sính lại lần nữa nói:
"Nếu không hay là chúng ta hợp tác làm ăn mua bán với nhau đi, em thấy như thế nào? Lợi nhuận thì anh bảy phần em ba phần."
Cô chớp chớp mắt, không tin tưởng mà hỏi ngược lại:
"Anh như này không phải là khi dễ người ta sao? Buôn bán nào có chuyện chia lợi nhuận như vậy?"
"Em trước đừng có phản bác ý của anh, nghe thử chuyện anh sắp nói đi."
Lục Sính đem sự tình từ từ kể ra, cô ngồi chăm chú mà nghe xem hắn muốn nói cái gì đây.
Hắn nói sở dĩ mình tới Hoài Châu này mục tiêu là vì trong tay Hình đại soái có cái công binh xưởng ngầm gì đó không muốn cho người khác biết được.
Hắn đột nhập vào là vì muốn biết vị trí của cái công binh xưởng đó nằm ở đâu, giờ đã biết được vị trí rồi nên bước tiếp theo là chuẩn bị xử lý Hình đại soái để tự hắn lên thay thế ông ta.
Chỉ cần hắn nắm được cái công binh xưởng đó trong tay, thì địch nhân nhiều hay ít cũng có thể giết sạch được, không cần phải sợ hãi cái gì nữa.
Nhưng trước mắt thứ còn thiếu duy nhất chính là tiền cùng kỹ thuật. Sau khi nghe hắn nói hết, tâm tình cô có chút không bình tĩnh lại được mà nghĩ thầm: thì ra hắn ẩn nấp ở Hoài Châu là vì mục đích này à.
"Anh muốn tự mình thành lập quân đội riêng?"
Cô biết hiện giờ tình hình quân phiệt bên chính phủ đã sớm chia năm xẻ bảy rồi, giờ người nào có năng lực cùng tiền tài, thì đều có thể tự mình chiếm đất mà xưng vương!
Lục Sính không phủ nhận mà nói:
"Có cái gì không thể sao?"
Có thể thì thật ra là có thể, vấn đề là từ nay về sau mỗi ngày trôi qua đều sẽ không quá bình yên a.
Trong lòng hai người đều thực rõ ràng, nếu như lần này Lục Sính chiếm Hoài Châu thì lúc điện báo phát ra, tình cảnh của hắn sẽ càng khó khăn hơn.
"Anh suy nghĩ kỹ rồi à."
Hắn nghĩ mình đã vì chuyện này mà lên kế hoạch suốt hai năm trời, sớm đã suy nghĩ kĩ càng rồi a. Nhưng hắn không nói rõ cho cô biết mà hỏi ngược lại:
"Em sợ sao?"
"Sợ!"
Nếu nói không sợ là giả, nhưng Lục Sính đã quyết tâm một hai phải làm như vậy, cô có ngăn cản cũng không được.
Lục Sính thở dài an ủi:
"Không cần phải sợ, anh sẽ bảo hộ em thật tốt, chờ đi qua cánh cổng quỷ môn quan này, chúng ta liền có thể có được những ngày tháng thái bình."
Cô biết hắn là người có hùng tâm tráng chí, trong lòng cất chứa những hoài bão lớn lao. Nên đành ừ một tiếng nói:
"Kỳ thật những việc này anh hoàn toàn không cần phải nói với em, tiền nằm trong tay anh, anh muốn dùng thì cứ dùng thôi."
Sự tình đích xác giống như lời cô nói, nhưng hắn không phải là cái loại người tiểu nhân, thích đi lừa gạt tiền bạc người phụ nữ của mình.
Đừng nhìn hắn cứ luôn áp bức muốn tiền từ cô, kì thật là mỗi một lần giao dịch hắn đều ghi nhớ thật kỹ ! Hắn đây là vì không còn cách nào nữa, chứ nếu là có biện pháp khác, hắn tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên người cô a!
Trắng ra mà nói chính là, vì phía trên không chịu phát quân lương, hắn cũng không thể để cho những huynh đệ đi theo mình đánh giặc bị chết đói được, còn có tiền phụ cấp hàng tháng, tiền dưỡng thương, tiền an ủi tử vong,.....vv... những thứ này hắn đều phải tự mình xuất tiền túi ra a.
Năm đó sở dĩ Lục gia cùng Tô gia định ra cửa hôn sự này, chính là vì coi trọng tiền của Tô gia mà thôi. Điểm này từ lúc bắt đầu cô cũng biết rõ.
"Em đem anh nghĩ thành cái loại người nào vậy chứ? Anh làm việc là luôn quang minh lỗi lạc, khinh thường làm mấy cái chuyện lén lút sau lưng như thế đó."
Cô nghe hắn nói thế thì nghĩ thầm: Ngươi cùng người khác đều là quang minh lỗi lạc, vậy mà đến chỗ này của ta liền xấu xa à......
Lục Sính nhìn cái vẻ mặt này liền biết cô đang nghĩ cái gì, nên ngứa tay mà véo véo mặt cô.
"Cẩu đồ vật, em là đang mắng thầm anh trong lòng có phải hay không?"
"Không có, em làm sao mà dám mắng anh chứ?"
Không dám? Ha! Hắn dám khẳng định, cô chính là đang mắng thầm mình a!
************ chuyển cảnh**************************************
Lúc trời sáng Lục Sính liền đi ra ngoài huấn luyện binh lính, cô cũng ngồi dậy sửa soạn lại quần áo trên người, rồi ngẩn người nhìn chằm chằm Nha Nha đang ngủ say.
Cô hiểu ý tứ của Lục Sính chính là bọn họ từ nay về sau không cần trở về Trì Châu nữa, mà chuẩn bị ở Hoài Châu này cắm rễ lại. Cô thì ở chỗ nào cũng thấy giống nhau, chỉ là cảm thấy ngày tháng sinh hoạt sau này của mình chắc sẽ phong ba rất lớn.
Những thứ nguy hiểm tiềm tàng gì đó quá nhiều, nếu Lục Sính ngồi lên được cái ghế kia, đại biểu cho hai mẹ con bọn họ sẽ lọt vào vô số vụ bắt cóc cùng ám sát trả thù.......
Tuy không nghĩ muốn trải qua cái cuộc sống mà mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, liếm máu trên lưỡi đao mà sống như vậy, nhưng nề hà ở chỗ là: người đàn ông của cô lựa chọn đi con đường này!