Cô không biết mình đã ở bên trong trốn bao lâu, lúc ra ngoài, thấy trời đã tối rồi. Cô ôm Nha Nha trốn trốn tránh tránh hướng Tô Giới mà đi, không nghĩ lại bị ngăn ở bên ngoài.
Vì quân địch oanh tạc nhưng không nhằm vào Tô Giới, đây là địa phương an toàn nhất, nên người đến tị nạn rất nhiều.
Những người có tiền, có thế ở Hoài Châu đều trốn vào trong cả rồi, còn cô chỉ là người thuê nhà ở đây nên họ không cho vào.
Không được cho vào nên cô đành ôm hài tử trốn đi trước, do sợ ban đêm quân địch sẽ tấn công xung quanh thành.
Hai mẹ con cô không chỗ dung thân mà trên người lại một phân tiền cũng không có, đành phải trốn vào một cái phòng sụp nát bị người ta vứt đi mà trốn trong đó.
Lúc này Nha Nha giống như đói bụng, oa oa khóc lớn, cô cũng khóc theo con bé. Không có thức ăn gì cô đành xốc quần áo lên cho con bé mút v*ú, nước mắt lại tí tách từng giọt trên người hài tử.
Ban đêm quân địch lại tiến hành oanh tạc lần thứ hai, ở một khắc kia, cô đã tuyệt vọng cùng cực.
Ôm hài tử trốn đông trốn tây từ tay tử thần mà thoát ra ngoài. Những người chạy trốn giống như cô có rất nhiều, người lớn thì kêu than, con nít thì cuộn người lại khóc lóc, một đám người nhưng chỉ có một mục đích duy nhất chính là duy trì mạng sống.
"Ầm" một tiếng vang lên, một địa phương cách chỗ cô chỉ mấy trăm mét giờ đã nổ tan tành thành phế phẩm.
Cô ôm Nha Nha lên hoảng loạn mà chạy theo đám người, lại lần nữa đi tới trước cổng Tô Giới. Ở cửa lúc này có rất nhiều binh lính trấn thủ, họ căn bản là không cho dân thường tới gần nửa bước.
Nếu không đi vào thì chỉ còn đường chết, nhưng muốn đi vào thì so với lên trời còn khó hơn. Lúc này bỗng có mấy chiếc ô tô từ xa đang thong thả chạy đến đây, đến cổng Tô Giới, xe liền dừng lại.
Một đám người từ trên xe đi xuống, cô tránh ở trong đám người liếc mắt nhìn thấy Lục Sính. Ngay thời khắc này, cô không rảnh lo những chuyện khác mà ôm Nha Nha vọt lên trên.
"Lục Sính? Lục Sính?"
Hắn đang cùng nhân viên trong Tô Giới xã giao vài câu, nghe thấy tiếng người đang gọi mình, hắn như bị sét đánh ngang tai, theo thanh âm mà nhìn nhìn lại, thấy trong đám người cô đang chật vật bất kham mà ôm hài tử.
Không có một tia do dự, Lục Sính liền đi qua đón cô:
"Em như thế nào lại ở chỗ này?"
Cô không rảnh lo trả lời chuyện hắn hỏi, hữu khí vô lực mà mở miệng:
"Anh mau ôm Nha Nha, em sắp không được rồi."
Ôm hài tử trốn trốn tránh tránh nên giờ phút này thể lực cô đã sớm tiêu hao hết, thấy được cứu tinh tới, một hơi cuối cùng cũng cạn kiệt.
Lục Sính đem con gái ôm qua, nhìn nhìn rồi hôn hôn vài cái.
Trong lòng ngực ôm một người, trên tay lại nâng một người, ba người thuận lợi mà tiến vào Tô Giới.
Đi vào phòng, nhìn thấy cái giường cô không nói một lời mà bò lên đó nằm. Cả người run rẩy lợi hại, cảm giác như xương cốt mình muốn hỏng đến nơi rồi.
Lục Sính vẫn còn nhân từ, tuy rằng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn thấy cô nửa chết nửa sống như vậy liền nói:
"Em và con cứ ở chỗ này nghỉ ngơi chút đi, anh đi một chút sẽ về liền."
Cô ừ một tiếng rồi cùng Nha Nha ngã xuống bên giường. Hơn một tiếng sau thì Lục Sính trở về. Hắn còn xách theo một hộp đồ ăn, cô thấy thức ăn nóng hỏi liền không nói câu gì mà bắt đầu ngấu ngấu nghiến nghiến ăn sạch sẽ.
Lục Sính nhìn cô như thế cũng không nói gì. Ăn no, thân thể cũng tốt hơn một chút, quay đầu nhìn Nha Nha đang ngủ cô liền bật khóc nức nở.
"Anh không chết vì sao không trở về nhà?"
Lục Sính thở dài nói:
"Anh có nổi khổ riêng, hiện tại không thể nói. Còn em sao không ở lại Trì Châu hảo hảo mà đợi anh, tới Hoài Châu làm cái gì? Còn đem theo Nha Nha tới nữa, hiện giờ khắp nơi đều là binh hoang mã loạn, em là một chút cũng không thể an phận được sao?"
Cô ngẫm ngẫm lại những ủy khuất mấy tháng qua mình phải chịu đựng, ngẫm lại từ lúc hắn xảy ra chuyện mình phải đối mặt với những chuyện gì, tất cả cảm xúc liền bạo phát mà đến.
"Anh nghĩ em muốn trốn ra đây sao? Những cái này tất cả đều là bị đại ca của anh bọn họ bức a, từ ngày nghe tin anh xảy ra chuyện, bọn họ một chút thân tình cũng không bận tâm đến, mà chỉ biết nhớ thương đến tiền của em, muốn bức bách em, đại ca anh còn muốn cưỡng hiếp em nữa, huhuhuhuhu......"
Theo từng câu cô nói, sắc mắt Lục Sính liền nở rộ như mùa xuân đến.
Lục Sính đã sớm tính toán tốt rồi, hắn nghĩ nếu lúc mình xảy ra chuyện, Lục Hạo chắc chắn sẽ lên tiếp quản vị trí của hắn, nhưng lại không tính được chuyện người Lục gia họ cư nhiên lại đối đãi với mẹ con cô như vậy.
"Lục Hạo? Ha! Ngươi sao lại có thể đối đãi với vợ con ta như thế chứ?"
Để cho hắn thất vọng cùng buồn lòng chính là việc Lục Hạo- tên đó cư nhiên muốn cưỡng hiếp vợ của Lục Sính hắn, kia Lục Hạo hắn có còn là đại ca của mình sao, sao lại có thể vì tiền mà không màng đạo đức, luân lí như thế chứ?