Trình Lệ khuyên giải một hồi nhưng vẫn không lai chuyển được ý của cô nên đành bịn rịn mà hỗ trợ thu thập đồ đạc.
Hai mẹ con cô không có nhiều đồ dùng gì lắm nên chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong xuôi rồi trong buổi chiều đó liền chuyển đi.
Nhà cô mới thuê cách nhà bọn họ không xa lắm, đi bộ tầm năm mười phút là đến, người thuê ở đây cũng đa phần là học sinh, nên cũng an tĩnh hơn so với bên kia rất nhiều.
Trình Lệ đi theo qua giúp đỡ cô sắp xếp cùng mua thêm một số đồ dùng mới, đến buổi tối thì cô theo Trình Lệ trở về nhà cô ấy ăn cơm.
Sau khi ăn xong lại dắt hài tử đi dạo một vòng rồi mới trở về, Nha Nha rất hưng phấn mà cứ nhảy nhót tung tăng ở đằng trước, cô thì đi theo ở phía sau không nhịn được mà cười.
Nhà mới này tuy không lớn lắm, nhưng thắng ở chỗ nó khá ấm áp, cô cũng thấy rất tự tại thoải mái. Sau khi hai mẹ con tắm xong thì lên giường ngủ, Nha Nha lại quấn lấy cô đòi kể chuyện xưa, không bao lâu thì con bé ngủ say xưa.
Cô nhìn nhìn con bé mà trong mắt đều là cảm giác thỏa mãn. Mỹ mãn ngủ đến hừng đông, khi Nha Nha tỉnh dậy cô dắt con bé đi chợ mua chút rau cùng thức ăn, cô cảm thấy cuộc sống sinh hoạt như này rất có tư vị.
*********************************************
Vào đêm, mới vừa dỗ con gái ngủ say, thì có người đến gõ cửa nhà:
"Ai thế?"
Ngoài cửa không ai trả lời lại, cho rằng là mình đã nghe lầm, nên cô xoay người quay về phòng, nhưng lúc này tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Cô nắm chặt khóa cửa mà hé ra một cái khe hở, thấy rõ người đến là ai, khuôn mặt nhỏ liền suy sụp xuống. Vì người đến ấy thế mà lại là Lục Sính nha.
"Mở cửa."
"Giờ cũng muộn rồi, có chuyện gì thì cứ đứng đây nói chuyện cũng được!"
Cô không hỏi hắn là như thế nào mà biết cô chuyển đến đây mà tìm tới cửa, bởi vì có một số việc trong lòng hai người đều rõ ràng là được, không cần phải chọc thủng tầng giấy mỏng ở giữa ấy làm gì cả.
Lục Sính hừ nhẹ mà nói:
"Anh tới thăm Nha Nha."
"Thế ngày mai ban ngày anh hãy quay lại, giờ này cũng muộn rồi."
Lục Sính trong lòng đầy nghẹn khuất:
"Thế thì anh liền phá cửa."
Phá cửa chắc chắn sẽ kinh động đến hàng xóm, đến lúc đó mẹ con cô còn có thể trụ lại ở đây như thế nào được nữa chứ?
Trong lòng cô tràn đầy bất mãn mà mở cửa cho hắn vào. Vừa vào nhà, hắn liền nhìn quanh một vòng mà đánh giá bố cục trong phòng, chỉ thấy nó cực kì đơn sơ, phòng khách chỉ có một cái bàn ăn cơm cùng mấy cái ghế tựa, ngoài ra không còn gì nữa cả.
"Nha Nha đã ngủ rồi, anh đừng có quấy rầy làm nó tỉnh giấc."
Lục Sính thấy trong tay cô còn đang cầm một khẩu súng, liền nhấp miệng nhưng không nói lời nào.
Hắn nói đến đây thăm con gái bất quá chỉ là một cái cớ mà thôi, chủ yếu vẫn là muốn đến đây để xem cô, thuận tiện xem thử xem mình có thể dỗ cô quay về hay không!
"Nha Nha gầy đi rồi, em đây là ngược đãi con gái của anh đấy à."
Cô nghe hắn ăn nói vô lý như thế thì cảm thấy rất bó tay:
"Gầy chỗ nào chứ? Rõ ràng là béo lên rồi, có được không? Hơn nữa nói, con mắt nào của anh thấy em ngược đãi con bé thế?"
Lục Sính nói thầm một câu:
"Rõ ràng là gầy đi mà, do ánh mắt em không tốt thôi."
Cô không trả lời mà cứ đứng ở cửa nhìn chằm chằm. Lục Sính nhìn nhìn rồi sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Nha Nha, có điểm luyến tiếc không muốn rời đi.
Cô thấy hắn không có ý tứ muốn đi, nên không nhịn được mà mở miệng:
"Thời gian không còn sớm nữa, em muốn nghỉ ngơi rồi."
"Em sống ở chỗ này có quen không?"
Cô qua loa gật đầu nói:
"Ở đây rất thoải mái, cảm ơn đã quan tâm."
Nghe cô trả lời mà thập phần khách khí như hai người xa lạ, làm hắn nghẹn họng không biết nên nói gì cho phải, hắn tổng muốn mắng cô một trân nhưng nghĩ nghĩ vẫn là nhịn xuống:
"Em nghĩ như thế nào mà lại dọn ra? Có phải tên tiểu tử Tô Cảnh Hành kia khi dễ em không?"
"Này là do em muốn an tĩnh nên dọn đi thôi, không có quan hệ gì đến Nhị ca cả."
Lục Sính nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào, làm cô có chút không được tự nhiên mà nói:
"Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm, anh nhanh đi về đi!"
Lục Sính lưu luyến không rời bị cô đẩy mạnh ra ngoài, một khắc khi cánh cửa kia đóng lại, hắn thật muốn đạp hư cái cửa này luôn cho rồi.
Quay về phủ đại soái, thấy Lục Hạo đang ngồi một mình mà uống rượu giải sầu. Hắn nghĩ nghĩ rồi đi qua.
Lục Hạo tới đây được một đoạn thời gian rồi, nhưng cơ hồ mỗi ngày vào ban đêm hắn đều uống rượu.
"Bồi ta uống vài chén đi, chúng ta hình như đã thật lâu rồi không có ngồi cùng nhau nha."
Lục Sính trong lòng đang buồn nên cũng ngồi xuống.
Lúc mới bắt đầu thì ai cũng không nói chuyện, sau khi uống được vài chén, Lục Hạo mới mở miệng đem chuyện mình không thể giao hợp nói ra, hắn nghe xong thì thập phần khiếp sợ mà hỏi lại:
"Tại sao lại như vậy?"
Thân là nam nhân nhưng lại đánh mất cái công năng nam tính này, hắn không thể tưởng tượng được Lục Hạo sẽ bị đả kích như thế nào đây.
Lục Hạo nghe hắn hỏi thì lải nhải kể lại những chuyện đã trải qua, hắn nghe xong trong lòng liền nổi lên sóng to gió mạnh.