Lục Sính hừ nhẹ một tiếng rồi bước nhanh rời đi, Lục Dũng Đường bị tức đến phải cười lạnh một cái:
"Cái thằng nhãi ranh này, quá là vô pháp vô thiên rồi."
Vào đêm, Lục Sính ghé qua Tô Giới một chút rồi đứng xa xa mà nhìn hai mẹ con cô chơi đùa, bỗng thấy Trình Lệ nâng tay đỡ lấy vai cô mà dìu vào trong, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày mà thầm nghĩ: Nha đầu này có phải là sinh bệnh rồi không?
Nhưng mà người hắn phái đến theo dõi cô không có báo cáo về chuyện này a?
Hắn lại tiếp tục nấp ở một bên mà rình mò, thấy cô che miệng chạy tới một bên ngồi xổm xuống mà nôn mửa, hắn híp híp mắt mà nhìn chằm chằm.
"Tịch Nhan, em không có việc gì chứ?"
Tô Tịch Nhan lắc lắc đầu, rồi sờ sờ bụng mình:
"Không có việc gì đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi."
Trình Lệ nga một tiếng rồi nói:
"Hay là em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, để chị bồi Nha Nha chơi cũng được."
Tô Tịch Nhan hình như rất khó chịu mà gật gật đầu rồi đi trở về. Cô nằm nghỉ một hồi thì cũng cảm thấy khá hơn nhiều, nên muốn đứng dậy uống chút nước nhưng không đến một hồi thì lại ói ra.
Cô cảm thấy cái đứa nhỏ này chắc là muốn đem cô lăn lộn đến hỏng mất thôi, ăn cái gì cũng ói ra hết, ói không ra liền nôn khan một trận.
Cô hữu khí vô lực mà từ phòng tắm đi ra, thấy Trình Lệ đã dắt Nha Nha trở về rồi. Cô cũng mệt mỏi cùng Nha Nha về phòng ngủ sớm.
Lúc Tô Cảnh Hành trở về, thấy mẹ con cô đã ngủ nên không nhịn được mà hỏi Trình Lệ:
"Hôm nay như thế nào mà mọi người đều ngủ sớm vậy?"
"Tịch Nhan khó chịu, cho nên muốn nghỉ ngơi sớm."
Tô Cảnh Hành đối với chuyện Tô Tịch Nhan rất để bụng nên nói:
"Nếu Không hay là ngày mai em mang em ấy đi bệnh viện xem thử xem!"
"Tịch Nhan không muốn đi."
Hắn nghe cô nói thế liền biết đây là do Tô Tịch Nhan sợ đi bệnh viện kiểm tra thì bên kia Lục Sính chắc chắn sẽ biết chuyện. Hắn trầm mặc một hồi rồi nói:
"Vậy thôi, ngày mai cứ để anh đi bệnh viện hỏi thăm một chút cũng được."
Trình Lệ nghe hắn nói thế thì dời ánh mắt từ sổ sách trên tay sang nhìn hắn chằm chằm. Tô Cảnh Hành thấy cô như thế thế liền phản ứng lại:
"Dù sao anh cũng có quen một cái bằng hữu làm trong bệnh viện, nên muốn qua đó hỏi thử xem có thuốc nào có thể giảm bớt chút bệnh trạng, để em ấy không phải chịu tội như vậy nữa mà thôi!"
Trình Lệ không chút để ý mà nga một tiếng, khép lại sổ sách đặt ở trên tủ đầu giường.
Tô Cảnh Hành lúc này cũng đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay về phòng mà quy quy củ củ nằm ngủ ở một bên. Trình Lệ nhìn nhìn bóng lưng hắn rồi mở miệng:
"Tô Cảnh Hành, chúng ta nói chuyện chút đi!"
"Nói chuyện gì?"
"Nói chuyện của chúng ta hiện giờ cùng sau này."
" Vậy em nói đi!"
"Lúc trước anh nếu là không nhìn trúng em, thì vì sao lại phải đồng ý cưới em? Cưới em về rồi thì sao anh lại đối xử với em như này chứ? Em rốt cuộc là làm sai cái gì à?"
Trình Lệ là một cô gái rất tốt, cái gì cũng không sai, người có lỗi là hắn, vì trong lòng hắn không có cô mà thôi. Trình Lệ thấy hắn trầm mặc như thế liền có chút thương tâm mà nói:
"Chúng ta hảo tụ hảo tán đi thôi."
Tô Cảnh Hành nghe thế thì quay người lại, mắt nhìn thẳng về phía cô:
"Sinh khí à?"
Trình Lệ có thể không tức giận được hay sao chứ? Kết hôn đã hơn hai tháng rồi mà đến bây giờ cô vẫn còn tấm thân trong trắng a.
Tô Cảnh Hành thấy cô không nói lời nào hắn liền dịch dịch lại gần rồi mở miệng:
"Đừng có suy nghĩ lung tung, anh cũng không phải là có cái tâm tư gì khác, chỉ là anh cảm thấy chúng ta mới nhận thức nhau được một thời gian khá ngắn, chưa hiểu biết kĩ càng, chủ yếu cũng là anh sợ sau này em sẽ hối hận nên......"
Nghe hắn nói như vậy, Trình Lệ nghi hoặc mà hỏi lại:
"Anh thật sự nghĩ như vậy?"
Tô Cảnh Hành có phải nghĩ như vậy hay không không quan trọng, quan trọng là hắn muốn nói như thế nào a.
"Thật sự."
Trình Lệ nghe xong liền cười rộ lên, Tô Cảnh Hành thì lại nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
"Em đã chọn anh rồi, thì sẽ không hối hận đâu."
Trình Lệ nói xong câu đó mặt liền đỏ bừng. Tô Cảnh Hành lại cười cười:
"Vạn nhất em hối hận thì sau?"
"Sẽ không, chuyện mà em đã lựa chọn thì sẽ không bao giờ hối hận."
Tô Cảnh Hành nga một tiếng, Trình Lệ liền gom hết dũng khí chui vào lòng ngực hắn. Nhân gia người ta đều đã chủ động như vậy rồi, Tô Cảnh Hành nếu còn không có hành động gì, vậy thì quá là không thể nói nổi a.
Tô Cảnh Hành cúi đầu nhìn nhìn người trong ngực mình, trong lòng lại tưởng tượng đây là Tô Tịch Nhan.
Trình Lệ ôm eo hắn, Tô Cảnh Hành lại nhắm mắt mà nói:
"Ngủ đi, ngày mai anh phải đến công ty sớm."
Nói xong hắn liền vòng tay qua ôm chặt Trình Lệ, quan hệ hai người đã có chút bớt căng thẳng.
Trình Lệ thấy hắn như thế thì đã thỏa mãn lắm rồi, nên ghé vào trong lòng ngực hắn mà nhắm mắt ngủ.
Còn Tô Cảnh Hành bên này lại trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được, lúc tỉnh dậy Trình Lệ đã chuẩn bị cơm sáng xong cả rồi.