Thấy Tô Cảnh Hành lúc này cũng nằm lên giường, Trình Lệ liền thẹn thùng mà xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Thời gian không còn sớm nữa, em mau nghỉ ngơi đi!"
Nói xong hắn liền tắt đèn rồi quy quy củ củ nằm ở một bên, Trình Lệ nghe hắn nói thế thì đơ ra vài giây. Một đêm này hai người không ai nói với nhau câu nào , ngày kế Trình Lệ liền dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng. Cô cho rằng mình đã dậy sớm lắm rồi, nhưng lúc ra phòng khách liền thấy Tô Tịch Nhan đã dậy sớm hơn rồi.
"Nhị tẩu sao không ngủ thêm một chút nữa."
Trình Lệ cười cười: "Chị quen rồi, để chị nấu cơm cho."
Tô Tịch Nhan cười tủm tỉm nói:
"Em đang nấu cháo, phỏng chừng sắp xong rồi, đợi nhị ca dậy là có thể ăn được rồi."
Trình Lệ có chút xấu hổ mà nghĩ: thân là tẩu tử, lại còn là tức phụ mới cưới vào cửa, thế mà ngày đầu tiên vào cửa lại để cho cô em chồng làm cơm sáng phục vụ mình nên trong lòng có chút băn khoăn lo lắng.
Tô Tịch Nhan cũng nhìn ra, nên cùng cô ấy câu được câu không mà hàn huyên một hồi để giảm bớt căng thẳng.
Không đến một hồi Tô Cảnh Hành cũng từ trong phòng đi ra, vì trong nhà có thêm một người nữa nên Nha Nha rất vui vẻ. Nó cứ vây quanh Trình Lệ mà kêu mợ ơi, mợ ơi không ngừng, chọc cho mọi người cười thật vui vẻ.
Sau khi ăn xong cô liền mang theo con gái ra ngoài đi dạo sẵn tiện để lại không gian cho hai người kia được tự nhiên hơn. Hai người họ hình như cũng có chút không quen thuộc lắm, dù sao thì họ mới gặp nhau được có mấy lần nên rất cần thời gian để bồi đắp tình cảm a.
******************************
Lại nói đến bên đây, cô vừa đi hai người liền lâm vào trạng thái xấu hổ nguyên một ngày trời, cả hai không biết nên nói với nhau cái gì cho phải. Đến buổi tốt, Tô Cảnh Hành nằm lên giường liền tiếp tục nằm im không nhúc nhích.
Loại chuyện này nam nhân nếu không chịu chủ động, thì nữ nhân nào có dám đề cập đến chứ, nên hai người cứ như vậy mà ở bên nhau suốt một tháng trời. Hôm nay Trình Lệ được về sớm, vừa về thì thấy Tô Tịch Nhan đang xắt rau ở phòng bếp.
"Chị về rồi đây."
Tô Cảnh Hành hiện giờ đã tìm được công việc ở một hiệu buôn của người nước ngoài, nên vào giờ này hắn không có mặt ở nhà!
Tô Tịch Nhan nghe thấy tiếng mở cửa, liền lau lau tay rồi từ phòng bếp đi ra. Trình Lệ mang về một phần báo chí, thuận tay đặt ở trên bàn cơm, mà cái tiêu đề bắt mắt kia khiến cô không khỏi nhìn nhìn mấy lần.
''Lý phó quan sắp cưới Diêu Thanh Liên - chi nữ của nhà giàu số một Bắc Quận.''
Nhìn chằm chằm tiêu đề kia một lúc rồi cô làm như không chút để ý thu hồi ánh mắt.
"Tịch Nhan, ngày mai chúng ta dự trữ nhiều lương thực một chút đi, sắp tới đây hình như có chiến sự a."
Ở chỗ này chiến sự cứ lâu lâu lại xảy ra một lần, bá tánh nhìn quen rồi nên cũng từ từ mà chết lặng. Chỉ cần không có máy bay ném bom từ trên không xuống thì những mặt khác đối với bá tánh đều là ảnh hưởng không lớn lắm.
Cô nghe thế thì ừ một tiếng rồi than thở một câu:
"Hoài Châu mới an bình được có mấy ngày đâu chứ."
Trình Lệ cũng thở dài:
"Chuyện này cũng thật không có biện pháp mà, trường học cũng đã cho học sinh nghỉ một thời gian rồi."
Xem ra chiến sự lần này không nhỏ, bằng không sao trường học lại cho học sinh nghỉ học được chứ. Cô có chút buồn bực mà nghĩ nghĩ rồi bỗng có chút buồn nôn liền nôn khan một trận.
Trình Lệ thấy cô gần đây luôn như vậy nên có chút lo lắng mà nói:
"Không ấy thì em đi bệnh viện xem thử đi, chứ cứ luôn như vậy thì cũng không phải biện pháp tốt a."
Cô nghe thế thì thần sắc có chút ảm đạm, cô chưa dám nói với ai chuyện mình đang mang thai, Trình Lệ đến bây giờ cũng không biết cô cùng Lục Sính có quan hệ với nhau.
Này không phải là cô cố ý lừa gạt cô ấy hay gì, mà cô chỉ nghĩ đơn giản là hiện giờ mình có nói hay không thì cũng không còn bất luận cái ý nghĩa gì cả, nên thôi.
"Em không có việc gì, có thể là do ăn phải đồ hỏng thôi."
Trình Lệ pha một ly nước ấm đến cho cô rồi nói:
"Em đi nghỉ ngơi đi, để chị đi nấu cơm cho."
Cô không từ chối mà ừ một tiếng, ngồi trên sô pha trong phòng khách mà bình thản sờ sờ bụng nhỏ của mình.
Đứa nhỏ này đến quá là không đúng lúc, nên cô đang do dự không biết có nên sinh nó ra hay không. Nếu sinh ra vào lúc này thì chính là gánh nặng, nhưng nếu cô bỏ đứa bé này, Lục Sính biết được thì nhất định hắn sẽ tính sổ cô đến cùng a.
Giờ phút này trong lòng cô rất mâu thuẫn, thật sự, một mình Nha Nha thôi mà cô còn mang không nổi, này lại tới thêm một đứa nữa, ngẫm đi ngẫm lại cô càng hận Lục Sính đến ngữa răng.
Cũng may trong khoảng thời gian này hắn đang bận nên cũng không tới quấy rầy cuộc sống nhàn nhã của cô. Đang miên man suy nghĩ thì thấy Tô Cảnh Hành cầm cặp da từ ngoài trở về. Cơm trưa cũng đã làm tốt, hắn liền ngồi vào bàn ăn cơm.
Cô thì không có chút khẩu vị nào nên chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa xuống, trở về phòng nằm một hồi.
Buổi chiều Trình Lệ rủ cô cùng ra ngoài đi dạo một vòng sẵn tiện mua sắm chút đồ dùng sinh hoạt, cô cũng thấy cứ ở nhà hoài cũng chán, nên đứng dậy mặc thêm quần áo rồi cùng cô ấy đi dạo một vòng.
Nói đến cũng thực trùng hợp, lần ra ngoài này thế mà lại gặp được Tiểu Đào cùng Dung tỷ.
"Phu nhân?"
"Không cần xưng hô với tôi như vậy đâu, tôi cùng hắn đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi."
Tiểu Đào nga một tiếng, Dung tỷ thì nhìn đứa bé đứng cách đó không xa mà hỏi:
"Tiểu thư giờ đã lớn đến như vậy rồi à!"
Cô ừ một tiếng, Dung tỷ lại thở dài mà hỏi:
"Hai người giờ sống có tốt không?"