Giai Ninh và Hiểu Như thấy bảng xếp hạng như thế không công bằng nên Giai Ninh đã một mực lên tiếng:
"Cố lão sư, anh có nhầm lẫn gì không? Sao tôi còn thua hạng cả Lam Nhược Hy và Nina Trương Sa vậy?"
Ngụy Niên liếc nhìn Giai Ninh, cậu lắc đầu rồi nói:
"Ban giám khảo cho tổ hợp của cô vào vòng trong là còn khoan dung lắm rồi, chứ chủ đề lần này là phong cách phương Đông mà hai người lựa chọn trang phục quá sơ sài, chẳng có nét nào giống thiếu nữ phương Đông cả?"
Nhược Hy và mọi người đều đang vui mừng vì bây giờ điểm số của cô cao rất nhiều so với hạng nhì và hạng ba, thấy cô phấn khích như thế, Giai Ninh vẫn không bỏ cuộc đi đến mắng cô:
"Lam Nhược Hy, rốt cuộc chị đã dùng thủ đoạn gì để trèo lên được hạng nhất?"
Nhược Hy đang cười với mọi người thì Giai Ninh đi đến mắng cô, cô nhanh chóng thu lại nụ cười, nhìn Giai Ninh lạnh lùng rồi nói:
"Tôi được hạng nhất là do tôi và chị Khúc Yên cùng nhau cố gắng! Còn về phần cô, nói tôi dùng thủ đoạn à, sao cô không thử nghĩ cô không dùng thủ đoạn gì à? Nếu không trang phục cũ của tôi sao lại bị người khác cắt mất!"
Giau Ninh cảm thấy chột dạ với câu nói vừa rồi của cô, nhưng không vì thế mà cô ta lại không biết phản kháng:
"- Chị...chị nói vậy là có ý gì?"
Nhược Hy mỉm cười, chậm rãi lướt qua vai cô ta rồi khẽ nói nhỏ:
"Tôi có ý gì thì trong lòng cô tự biết!"
Sau đó, Nhược Hy quay lại bảo mọi người:
"Mọi người, chúng ta cùng về thôi!"
Mọi người nhanh chóng đi theo cô ra ngoài. Ra ngoài bãi đậu xe, cô chạy đến chỗ của Như Hạ rồi nói nhỏ vào tai chị:
"Hạ tỷ! Chị giúp em đưa cô Aria và chị Khúc Yên về nhà! Em và Duật Hành cùng đi ăn mừng vì em được hạng nhất trong vòng đầu tiên!"
Như Hạ khẽ đưa tay lên cười thầm, chị giả vờ bộ mặt đáng thương rồi ủy khuất:
"Nhược Hy nhà chị có chồng nên cùng với chồng đi ăn mừng rồi, nó không thèm quan tâm đến Hạ tỷ này nữa rồi!"
Nhược Hy nhìn chị thở dài, cô cầm lấy tay của Như Hạ lắc qua lắc lại, khuôn mặt đáng yêu của cô hiện ra, mắt cô nhìn chị chớp chớp rồi nói:
"Thôi mà Hạ tỷ, lần sau em mời chị đi ăn nha!"
Như Hạ đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô, chị gật đầu rồi nói:
"Được rồi, em với Cố thiếu đi đi! Chị bắt xe đưa Aria và Khúc Yên về nhà!"
Nhược Hy vui mừng cảm ơn Như Hạ. Sau đó, cô nhanh chóng chạy lại chỗ anh, Duật Hành sợ cô chạy nhanh sẽ bị ngã nên đã đưa tay ra đỡ cô rồi mắng nhẹ:
"Em đó, đừng có chạy nhanh như thế chứ! Hôm qua em mới trải qua thời kì nguy hiểm mà bây giờ lại chạy nhanh như thế à, có tin là anh phạt em ở đây luôn không?"
Nhược Hy nhón chân lên, đưa tay lên choàng qua cổ anh, môi chu chu đáng yêu, nhìn anh rồi khẽ nói:
"Em mới không sợ anh phạt nhé! Bây giờ em đang mang tiểu bảo bối, anh phạt em làm sao?"
Nhược Hy vừa dứt lời, Duật Hành đã nhanh chóng ôm lấy eo của cô, anh nhẹ nhàng cúi người xuống hôn lấy môi cô thật sâu. Duật Hành nhẹ nhàng luyến tiếc dứt môi cô, tay anh đưa lên môi của mình khẽ lau rồi gian manh nhìn cô nói:
"Hy Bhi, anh phạt em rồi đó! Ai nói en mang thai rồi anh không được phạt em hả?"
Nhược Hy mặt đỏ bừng lên, cô nhanh chóng buông anh ra, tự mình mở cửa xe rồi nhanh chóng bước vào. Duật Hành đưa tay lên cười trộm, anh cũng nhẹ nhàng bước vào xe, nhẹ nhàng quay sang hỏi cô:
"Em đói chưa? Anh đưa em đến chỗ nhà hàng này, anh đã đặt riêng chỗ từ hôm qua rồi!"