Sáng hôm sau, Nhược Hy khẽ mở mắt lẳng lặng nhìn Duật Hành đang ngủ gục trên ghế sô - pha trong phòng bệnh, cô từ từ ngồi dậy, đặt chân xuống nhẹ nhàng cầm theo chăn để đắp cho anh. Nhưng khi vừa mới đắp lên, một bàn tay vươn lên ôm lấy cô vào lòng, người đó khẽ nói:
"Chào buổi sáng, Hy Nhi của anh!"
Nhược Hy mặt đỏ bừng lên, cúi mặt xuống úp vào lồng ngực của anh, nói nhỏ:
"A Hành, anh không còn giận em nữa à?"
Duật Hành nhẹ nhàng buông cô ra, anh ngồi dậy đưa tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ cầm lấy tóc của cô hôn nhẹ lên đó rồi nói:
"Anh giận em vì chuyện gì nhỉ?"
Nhược Hy phồng má lên, bước nhanh lại giường ngồi xuống, gương mặt cô cúi xuống, đỏ mặt nói:
"Hôm qua Cửu Ngạn tỏ tình với em chỉ là vì..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì Duật Hành đã đứng dậy đi đến hôn lấy môi của cô, anh nhẹ nhàng dứt môi cô ra, dịu dàng nói:
"Hy Nhi, anh biết chuyện của Cửu Ngạn và em hôm qua rồi, cả nhà đã nói cho anh biết hết rồi! Nếu anh giận em, thì cô gái ngốc như em có cơ hội ngồi đây nói chuyện với anh à!"
Nhược Hy mỉm cười đưa tay ôm lấy anh. Ngụy Niên và A Thành từ bên ngoài xông vào phòng đột ngột khiến cả hai phải lập tức buông ra, gương mặt của Duật Hành đằng đằng sát khí nhìn cả hai rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Hai. Đứa. Tới. Sớm. Quá. Nhỉ?"
A Thành thấy ngữ khí của anh không ổn, cậu ấy nhìn anh cười gượng rồi nói:
"Sếp, chị dâu! Em và A Niên vừa mới mua đồ ăn sáng cho hai người, nhân lúc còn nóng, hai người mau ăn đi!"
Nghe A Thành gọi Ngụy Niên thân mật như vậy, Nhược Hy đã hiểu ra nên đã cố tình trêu chọc họ:
"A Thành, cậu đã gọi Ngụy Niên là A Niên rồi à? Hai người các cậu..."
Nhược Hy nhịn cười chỉ tay vào A Thành và Ngụy Niên, Ngụy Niên khẽ cười thầm tiến lên phía trước rồi tuyên bố:
"Chị dâu đoán đúng rồi, hôm qua em vừa mới tỏ tình với Tiểu Thành Thành và cậu ấy cũng đã chấp nhận em rồi!"
A Thành mặt đỏ ửng lên, cậu ấy lấy tay chọt nhẹ vào eo của Ngụy Niên, khẽ lườm một cái rồi nhỏ nhẹ nói với cậu:
"Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý để nói chuyện tôi đồng ý làm người yêu của cậu cho sếp và chị dâu cơ mà!"
Ngụy Niên đưa tay xoa đầu cậu ấy dịu dàng, miệng cười lưu manh cúi người xuống nói nhỏ vào tai A Thành:
"Tiểu Thành Thành, tôi chỉ mới nói chúng ta là người yêu thôi mà, cậu có cần tôi nói với họ chuyện tối hôm qua cậu đồng ý chuyển tới nhà tôi sống, hơn nữa còn ngủ chung với tôi luôn không?"
A Thành mặt càng ngày càng đỏ, cậu ấy giơ tay đánh mạnh vào ngực của Ngụy Niên, má phồng lên tức giận nói:
"Cậu mà dám nói là tối nay tôi cho cậu ngủ sô - pha bây giờ!"
Thấy cả hai ngọt ngào như thế, Duật Hành và Nhược Hy bất đắc dĩ trở thành bóng đèn của cả hai, anh khẽ ho một cái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
"A Thành, chân cậu tháo bột khi nào thế?"
A Thành nghe đến câu hỏi của anh liền lập tức trả lời ngay:
"Mới hôm qua thôi sếp! A Niên là người đưa em đến bệnh viện tháo bột!"
Duật Hành đưa tay lên xoa trán, anh nghĩ A Thành đã bị Ngụy Niên bẻ cong thật rồi, vì anh biết trước đây Ngụy Niên luôn thích con gái nhưng không bao giờ dám tỏ tình với ai cả, không ngờ Ngụy Niên lại là người làm cho A Thành si tình mà đồng ý làm người yêu. Anh nhìn cả hai mỉm cười rồi nói:
"A Thành, tôi chỉ hỏi là cậu tháo bột khi nào thôi mà, chứ đâu hỏi ai là người đưa cậu đi tháo bột! Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là sếp nữa!"