Điện thoại của Duật Hành bắt đầu reo lên, nhìn thấy số máy của Lâm Cơ, anh lập tức bắt máy:
"Sao rồi? Tìm ra định vị nơi Hy Nhi bị bắt cóc chưa?"
Lâm Cơ tìm ra được vị trí mà Tư Lộ đã bắt cô, cậu nhanh chóng nhập mã số trên màn hình vi tính, sau đó nhanh chóng trả lời anh:
"Cố nhị thiếu gia, thiếu phu nhân đang ở nhà kho XX gần ngoại thành, tôi đã tra ra được từ định vị điện thoại của phu nhân!"
"Được, cậu làm tốt lắm! Đợi tôi cứu được Hy Nhi ra ngoài, quay về tôi sẽ ban thưởng cho cậu!"
Duật Hành lập tức cúp máy, sau đó quay lại bảo Cửu Ngạn:
"Cậu vào trong báo với mọi người, Nhược Hy bị Ái Tư Lộ bắt cóc ở nhà kho XX gần ngoại thành. Bây giờ, tôi sẽ đích thân đi cứu cô ấy ra ngoài!"
Cửu Ngạn nhanh chóng chạy theo anh, cậu ấy hỏi:
"Nhưng làm thế nào...để tôi có thể tin tưởng anh sẽ cứu cậu ấy ra ngoài an toàn!"
Duật Hành lập tức dừng lại, tay anh khẽ đặt lên ngực, gương mặt của anh nhìn Cửu Ngạn nghiêm túc rồi nói:
"Tôi là thiếu soái chiến thần của thành phố C, sẽ không có chuyện gì mà tôi lại không làm được!"
Dứt lời, Duật Hành lập tức cầm theo chìa khóa xe, nhanh chóng bước lên xe rồi chạy thẳng đến nhà kho XX. Mọi người trong nhà sau khi nhìn thấy anh đi đều đã nhanh chóng chạy ra ngoài, Cửu Ngạn ngay lập tức báo với mọi người:
"Trợ thủ của Cố thiếu vừa gọi điện đến nói là đã tìm được định vị nơi Nhược Hy bị bắt cóc, anh ấy còn dặn đích thân anh ấy sẽ tự mình đi cứu cậu ấy về!"
Bạch Đồng ánh mắt kiên định khẽ gật đầu bảo mọi người đi vào trong nhà chờ đợi tin tức của Duật Hành. Nếu thời gian quá 3 tiếng, cả hai đều không trở về đích thân Bạch gia sẽ đi cứu cả hai người.
Tại nhà kho XX gần ngoại thành.
"Này, chị ta đã tỉnh chưa?"
"Lam Giai Ninh, thuốc vẫn còn ngấm nên chắc là cô ta chưa tỉnh lại được đâu! Cô nôn nóng cái gì chứ!"
"Không nôn nóng sao mà được chứ, chị nên biết Cố thiếu lợi hại cỡ nào, trước sau gì cũng sẽ tìm ra chỗ này thôi!"
Phía ngoài cửa của nhà kho, Giai Ninh và Tư Lộ đang đứng nói chuyện với nhau. Nhược Hy khẽ từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, vì thuốc mê này quá mạnh nên cô khá là đau đầu, cô khẽ nghe giọng nói đang phát ra từ bên ngoài thì đã đoán được ngay là giọng của Giai Ninh và Tư Lộ. Bọn chúng trói cô lại ngồi dưới đất bên trong nhà kho, may mà dưới đất có miếng vỡ thủy tinh, Nhược Hy khó khăn với chân nhẹ nhàng lê miếng vỡ lại phía sau mình, sau đó cô nhẹ nhàng cúi người xuống về phía sau cầm miếng vỡ lên nhanh chóng cưa dây trói.
Lúc cô vừa cắt dây trói xong, Giai Ninh và Tư Lộ đều cùng nhau bước vào, Nhược Hy phải giả vờ nắm dây trói vờ như mình vẫn đang bị trói. Giai Ninh tiến lại gần cô, cô ta nâng cằm của cô lên, tát thật mạnh vào gương mặt xinh đẹp của cô, bóp thật mạnh vào gương mặt cô rồi nói:
"Chị à, chị bất ngờ lắm đúng không? Chị có biết vì sao tôi lại ghét chị không?"
Nhược Hy cắn chặt môi của mình đến chảy máu, đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn cô ta, khẽ nở một nụ cười lạnh rồi nói:
"Trước đây, tôi thật sự nhìn sai cô rồi! Tôi luôn yêu thương và che chở cho cô, tại sao cô vẫn một mực kiên quyết đối đầu với tôi, cô không sợ bị trời phạt à!"
Giai Ninh vung tay lên tát thật mạnh vào mặt cô thêm lần nữa, Nhược Hy sợ mình sẽ ngã nên đã kịp thời ôm lấy bụng của mình, cô ta vẫn không để ý đến hành động vừa rồi của cô nên tiếp tục nói:
"Yêu thương? Che chở? Chị nghĩ đây là những thứ mà tôi cần à? Lam Nhược Hy, tôi nói cho chị biết, tất cả những gì chị nợ tôi đều phải trả trong ngày hôm nay!"